Sau khi bị bắt nạt, Chu Nhạc Dũng cuối cùng cuối cùng cũng được vào trong phòng.
Vừa khóc vừa lôi di động ra gọi về nhà, vừa nói vừa sụt sịt.
Sự tình đến mức này khẳng định không giấu nổi nữa, Vưu Thành bị phái đi gọi giáo viên.
Thế mà dì quản ký túc còn đến sớm hơn, vừa vào đã hô: "Bọn nhóc này, đứa nào vừa nhấc người ra ngoài ban công hả! Dã man thế hả! Khóc cái gì mà khóc?!"
Bách Dĩ Phàm phụt cười.
Tạ Tuế Thần hỏi Bách Dĩ Phàm: "Có tháy choáng hay buồn nôn không?"
Bách Dĩ Phàm che mũi nói: "Không sao, thương ngoài da thôi, tôi có kinh nghiệm rồi."
Tạ Tuế Thần: "Vẫn nên đi phòng y tế đi, hay đi viện luôn."
Bách Dĩ Phàm phản xạ không điều kiện: "Không đi bệnh viện."
Dì quản ký túc đi đến chỗ cậu nói: "Cháu là lớp trưởng đúng không, đến phòng y tế trước đi, mang theo đứa đang khóc kia đi cùng!"
Thế là hai đứa kia dìu Chu Nhạc Dũng, Bách Dĩ Phàm che mũi theo sau đi ra ngoài.
Trên đường gặp thầy Trần với Vưu Thành.
Mặt thầy Trần đen sì, cũng không hỏi gì, chỉ nói: "Đi phòng y tế."
Đến nơi, thầy Trần chỉ để lại mấy người cùng ký túc xá với Bách Dĩ Phàm, những tên còn lại đều bị đuổi đi lên lớp tự học.
Tạ Tuế Thần đứng im, không đi.
Thầy Trần trợn mắt nhìn.
Tạ Tuế Thần: "Thầy, em cũng đánh Chu Nhạc Dũng."
Thầy Trần nhíu mày, y tá vừa thấy có hai người liền hỏi: "Ai khám trước đây?".
truyện đam mỹ
Chu Nhạc Dũng lập tức nói: "Cô ơi, cháu thấy choáng váng, mắt cũng đau!"
Cô y tá sờ sau đầu Chu Nhạc Dũng: "Có bị đập đầu không?"
Chu Nhạc Dũng: "Không bị."
Cô y tá nói: "Mắt đau là vì khóc, đau đầu cũng vì khóc nhiều quá."
Chu Nhạc Dũng không tin, lại muốn gào.
Thầy Trần tức rồi: "Trò coi mình là Mạnh Khương Nữ hả! Nín!"
Mọi người:...!
Thầy Trần gần này tức là thật, Chu Nhạc Dũng lập tức nín.
Cô y tá lại vén áo Chu Nhạc Dũng: "Đau chỗ nào?"
Chu Nhạc Dũng một thân toàn mỡ, chạm đến chỗ nào kêu đau chỗ đó, nằm trên giường lăn lộn.
Cô y tá: "Thầy Trần mau đưa em này đến bệnh viện đi.
Chứ chẳng may bị chấn động não thì tôi không chịu trách nhiệm được! Nếu không phải bị chấn động não mà đau thành như này thì cũng phải là bị bệnh nan y thời kỳ cuối."
Mọi người:...!
Mặt thầy Trần lại càng đen hơn.
Thầy kéo Bách Dĩ Phàm ra trước: "Cô khám cho đứa này đi."
Cô y tá: "Có bị choáng không? Buồn nôn không? Đây là máu mũi hả?"
Cậu gật đầu: "Cháu không choáng cũng không buồn nôn càng không có phản ứng gì.
Chỉ bị thương ngoài da thôi."
Cô y tá liền nhét bông vào mũi cậu.
"Không được chủ quan, nếu thấy khó chịu phải nói luôn.
Trên người có bị thương ở đâu không?"
Bách Dĩ Phàm đặc biệt phối hợp, vén áo bên eo lên: "Chỗ này bị va đập một chút, cô phun ít Vân Nam Bạch Dược là được.:
Cô y tá: "Cởi hết ra!"
Bách Dĩ Phàm: "Lạnh lắm."
Cô y tá kiên định: "CỞI!"
Bách Dĩ Phàm: "Nhiều người ngại lắm."
Thầy Trần đi lên định đích thân ra tay.
Bách Dĩ Phàm nhanh nhẹn lột hết áo ra luôn.
Lúc này bộ xương sườn piano của cậu lộ ra hết, da dẻ trắng hơn cả trên mặt nên chỗ tím muốn không thấy cũng khó.
Bách Dĩ Phàm: "Ghê lắm."
Tạ Tuế Thần đứng cạnh cậu, liếc mắt một cái rồi cũng không nói gì.
Cô y tá đi lấy thuốc, Tạ Tuế Thần lấy áo khoác cho cậu mặc, đến lúc cô y tá quay lại thì cởi.
Bị xước một chút, tím bầm, hơi sưng, cô y tá cũng phải mất một lúc để xử lý rồi mới phun thuốc được.
Thuốc lạnh bám lên da làm cậu run người.
Bách Dĩ Phàm cầm lấy quần áo của mình, sơ mi có vết máu loang lổ nhìn rất dọa người.
Cậu cũng mặc kệ, cứ mặc vào rồi với lấy áo khoác.
Tạ Tuế Thần giúp cậu mặc vào.
Lúc này có người đàn ông vọt vào: "Con trai tôi!"
Chu Nhạc Dũng cũng nâng tông giọng lên: "Ba ơi!"
Ba Chu ôm lấy Chu Nhạc Dũng, ông con trai ngoạc mồm kể lể.
Thật chả khác gì cha con thất lạc nhau cả mấy chục vạn năm, rồi nay được gặp lại nên nước mắt nước mũi tuôn không ngừng nổi.
Bách Dĩ Phàm: "Cảm động cả Trung Quốc luôn."
Ba Chu nghe thấy thế liền phẫn nộ: "Con trai chỉ cho ba xem đứa nào láo dám đánh con! Ba đánh chết nó!"
Bách Dĩ Phàm ngáp một cái, trong lòng thầm dựng ngón giữa.
Tạ Tuế Thần tiến lên một bước.
Thầy Trần mặt lạnh đứng ra chắn trước mặt: "Vị phụ huynh này, trước khi sự tình được làm rõ thì hy vọng ngài bình tĩnh."
Ba Chu vừa thấy là thầy chủ nhiệm liền nói: "Thầy Trần.
con trai tôi sao lại bị đánh thành như vậy? Tôi giao con trai cho trường mấy người vì sao không bảo vệ nó hả! Thầy làm chủ nhiệm cái kiểu gì thế! Không trách nhiệm!"
Thầy Trần: "Chu Nhạc Dũng kia là tự mình khóc, không ai ngăn nổi.
Nói về chuyện bảo vệ..."
Lúc này cô y tá xen vào: "Nếu ông muốn bảo vệ con trai bảo bối của ông thì tôi đề nghị ông nên dẫn cậu ta đi bệnh viện kiểm tra ngay đi.
Nãy nó vừa mới kêu cha gọi mẹ, còn nói bị chấn động não!"
Ba Chu nhảy dựng lên: "Cái gì cơ! Chấn động não! Trường mấy người phải phụ trách chuyện này! Tôi sẽ kiện mấy người!"
Cô y tá bồi thôi: "Ông còn ở đây gây sự thì không kịp cứu con trai đâu!"
Ba Chu như không nghe thấy, cứ thổi lửa to lên, nháo đến tổ trưởng khối 10 với trợ lý của hiệu trưởng đều biết.
Mấy học sinh không liên quan lắm cùng Bách Dĩ Phàm, Tạ Tuế Thần, Vưu Thành với hai học sinh nữa ngồi im thin thít xem trog vui, chỉ tội thiếu mất đĩa hạt dưa.
Tổ trưởng khối 10 ba phải, trợ lý hiệu trưởng khoanh tay đứng đó, Trần Boss cao quý lãnh diễm nói: "Ông có thời gian lải nhải với tôi như này, không bằng đưa Chu Nhạc Dũng đi bệnh viện khám.
Trường Nhất Trung này rất giàu, nếu xảy ra chuyện gì thì tuyệt đối không khất nợ tiền thuốc mên của ông.
Cả trường quyên tiền, mỗi người 10 đồng đủ để đem bệnh não tàn trị hết."
Mọi người:...!
Sau đó lại nói qua nói lại một hồi, hiệu phó với ba Chu đưa Chu Nhạc Dũng đến bệnh viện.
Thầy Trần ở lại điều tra, có gì để mai nói.
Hiệu phó đi rồi, thầy Trần đến cạnh Bách Dĩ Phàm: "Cậu cũng đi viện cho tôi, tôi gọi cho phụ huynh cậu."
Bách Dĩ Phàm lập tức phản đối: "Đừng mà thầy, em không bị sao cả.
Hôm nay cũng tối rồi, nhà thì xa với cả nhà em không có ô tô, để ba mẹ đi như vậy em không yên tâm!!!"
Thầy Trần nói: "Nhưng cũng không thể không nói."
"Thầy Trần à, Boss à, mai ngài gọi cho nhà em cũng không muộn.
Em không sao thật mà, nếu ba mà thấy em đầy máu mũi như này thì việc đầu tiên sẽ là tẩn cho ba con nhà Chu Nhạc Dũng một trận.
Ba em thầy cũng gặp rồi, người to con như vậy giá trị vũ lực tuyệt không thấp.
Tuy là chưa đánh em bao giờ nhưng đánh người khác không kịp chớp mắt luôn!"
Bách Dĩ Phàm nói thao thao thể hiện mình rất ổn, cô y tá đi qua nói với thầy Trần: "Cậu nhóc này không sao đâu, thằng nhóc nãy cũng vậy, cứ để nhà họ làm loạn đi.
Thầy có gọi phụ huynh đến giờ này cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ để mấy đứa về ngủ một giấc."
Thầy Trần lúc này mới yên tâm, cùng với thầy tổ trưởng khối tống mấy tên về phòng.
Đến phòng