Bách Dĩ Phàm đương nhiên không bị ngã đến ngu người, sau khi nói vài câu với cha Bách xong thì cậu về phòng mình, bật đèn tìm mấy quyển vở của Bách Khả Phi.
Trong ngăn kéo bàn học của Bách Khả Phi có đủ thứ đồ: vở ghi của cấp 2, sách, vở bài tập, đĩa phim...!Bách Dĩ Phàm còn tìm được biển tên hồi cấp 2 của Bách Khả Phi, nhìn nhìn bức ảnh chân dung dán trên đó.
Lông mày rậm, mắt tròn, sống mũi cao...!Đẹp trai hơn mình nhiều.
Bách Khả Phi giận, không phục.
Rồi cậu tháo biển tên của mình xuống cất vào cặp làm sơ cua, sau đó đeo biển tên của Bách Khả Phi lên áo!
Lục tìm mấy quyển ghi chép Bách Khả Phi nói lúc nãy, mở ra xem, chữ chả khác gì giun bò, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.
Vở ghi của Bách Khả Phi không phải dạng thường, phân tích cặn kẽ, ghi chép cẩn thận, rõ ràng.
Do đang rảnh đến đau trứng nên cậu quyết định đọc qua nhưng rất nhanh sau đó đã thành chăm chú đọc.
Cha Bách với mẹ Bách đi vào một lần thì thấy cậu đang chăm chú đọc.
Cha Bách đưa cho cậu một viên thuốc giảm nhiệt, cũng không nói nhiều câu cổ vũ cậu mà chỉ vỗ vỗ đầu con trai.
Mẹ Bách thì đến giục cậu đi ngủ.
Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên nhìn đồng hồ, đã 11h30p rồi, chuẩn bị sách vở cho hôm sau rồi rửa mặt đi ngủ.
6h sáng mai đã phải dậy, lúc này nằm xuống mới thấy má trái đau.
Thực ra, Bách Dĩ Phàm đau nhưng rất vui vẻ.
Không phải cậu thiếu ngược, chỉ là vì có cảm giác đau thì mới cảm thấy mọi chuyện đều là sự thật.
6h sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ làm nhiệm vụ của mình.
Bách Dĩ Phàm thức dậy, mặt cũng không còn sưng to, dấu ngón tay cũng không rõ như tối qua nữa.
Bữa sáng là sữa đậu nành với quẩy và trứng luộc, mẹ Bách còn cố ý đi ra đầu phố mua bánh bao chiên cho cậu.
Bánh bao rán vàng còn có chút vừng rắc ở trên.
Bách Dĩ Phàm thèm rỏ dãi, nhưng mà bên miệng đang đau đành trái lương tâm mà nói với mẹ Bách: "Con muốn ăn cháo bát bảo cơ."
Mẹ Bách phát hiện mình không nghĩ chu đáo, vội múc cho cậu bát cháo nóng.
Vì không có thời gian nên phải mở lửa to làm đáy nồ có lớp cháy dày.
Khẩu vị lúc mới dậy cũng không quá tốt nên Bách Dĩ phàm chỉ ăn bát cháo rồi cầm hai quả trứng luộc rồi đi học.
Trước khi đi còn không quên xin mẹ Bách 45 đồng để đóng phí thi thử.
Mẹ Bách không cần để cậu nói câu thứ hai, đưa luôn 200 đồng.
(iem cũng muốn có mẹ như này TToTT)
"Tiền thừa con giữ lấy, cho con tiền tiêu vặt."
Bách Dĩ Phàm vui vẻ, sờ sờ má trái rồi đút tiền vào túi.
Lúc đến lớp vẫn chưa có nhiều người, Trình Dật Hạo cũng không thấy đâu.
Bách Dĩ Phàm để hai quyển ghi chép của Bách Khả Phi vào hộc bàn của Trình Dật Hạo, rồi về chỗ mở sách chính trị ra học.
Một lúc sau thầy Triệu đến, nhìn quanh lớp, khi thấy Bách Dĩ Phàm thì có hơi ngạc nhiên.
Bách Dĩ Phàm không quan tầm thầy Triệu nghĩ gì, chỉ tập trung đọc vở ghi chính trị của Bách Khả Phi.
Về "Lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất", Bách Khả Phi vẽ mấy hình như: Hai hình người như que tăm đang PK, một người trên đầu là "Lực lượng", trên đầu người kia là "Quan hệ".
Sau đó, "Lực lượng" nâng "Quan hệ" lên, rồi có "Quan hệ" giẫm "Lực lượng" dưới chân.
Vẽ xấu dã man.
Bách Dĩ Phàm nhìn đi nhìn lại trang này ba lần.
Thầy Triệu chắp tay sau lưng đứng trên bục giảng nhìn mặt Bách Dĩ Phàm xoắn xuýt đủ kiểu.
Học sinh vừa vào lớp nhìn thấy thầy Triệu cũng không dám nói chuyện, nộp xong bài tập thì mở sách ra học thuộc lòng.
Có vài người ở ngoài cửa còn chém gió tung trời, vừa vào cửa liền như gặp ma, tản ra tan tác.
Giọng đọc bài trong lớp lớn dần.
Đợi mọi người đến gần đủ, các tổ trưởng giục nộp bài tập.
Bách Dĩ Phàm quả nhiên bị bỏ qua.
Thầy Triệu vấn đứng gác, thầy Dương dạy văn lên lớp.
Thầy Dương năm nay khoảng ba mươi, đằng sau buộc tóc đuôi ngựa, dạy học rất nghiêm túc, bên ngoài rất hoà nhã.
Thầy Dương ôm bài kiểm tra đến, sau khi vào lớp liền nói mấy câu với thầy Triệu rồi xoay người viết lên bảng nội dung tiết truy bài.
Viết chính tả - Mao ốc vị thu phong sở phá ca
Cả lớp rên lên.
Thầy Dương mỉm cười như không có gì xảy ra.
Bách Dĩ Phàm không nhớ bài này ở chỗ nào liền lôi vở ghi của Bách Khả Phi ra.
Dù sao thì chuyện học thuộc lòng vốn không làm khó được Bách Dĩ Phàm.
Đọc vài lần là nhớ kỹ.
Tiện thể học thuộc mấy bài thơ nữa.
Bách Dĩ Phàm: Sao bài nào cũng dễ vậy?
Nhưng sờ đến thơ hiện đại thì Bách Dĩ Phàm cúi đầu.
Cậu đọc một lần bài tản văn "Xuân" của Chu Tự Thanh tiên sinh.
Lúc viết chính tả, viết là "Bát nguyệt thu cao phong nộ hào," nhưng trong đầu chỉ toàn "Mong đợi mãi, mong đợi mãi, thế là gió đông thổi tới, bước chân của mùa Xuân đang đến gần."
Có chút loạn.
Thu hết bài chính tả thì thầy Dương trả bài kiểm tra thơ Đường ngày hôm qua.
Bách Dĩ Phàm:...Giáo viên lớp 9 có kỹ năng chấm điểm quá ác!
Bách Dĩ Phàm không thấy bài của mình liền đứng lên hỏi: "Thầy Dương..."
Thầy Dương giơ tay để cậu im lặng rồi nói: "Bài của em.,.."
Kết quả chuông reo, Bách Dĩ Phàm không nghe thấy gì hết.
Thầy Dương còn cố tình đi tới cuối lớp, đứng trước Bách Dĩ Phàm rồi nói: "Bài kiểm tra của em...!Mặt làm sao vậy?"
Thầy Dương cau mày.
Bách Dĩ Phàm giải thích nửa vời: "Hôm qua em không may bị ngã thôi."
Bách Dĩ Phàm nói như thật làm thầy Dương tin nhưng còn dặn thêm: "Có chuyện gì thì phải nói với thầy cô.
Nếu trong nhà có hiểu nhầm gì thì các thầy các cô sẽ giải thích cho em."
Bách Dĩ Phàm cười nói cảm ơn rồi nói: "Thầy à, em không thấy bài của em đâu."
Thầy Dương nhớ đến việc chính: "Bài kiểm tra này em làm rất tốt, cho thầy mượn dùng nhé."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm trước giờ không thấy thầy Dương vì mình đột nhiên làm tốt bài kiểm tra mới quan tâm cậu.
Cậu còn nhớ, năm lớp 9 thầy Dương có mấy lần nói chuyện với cậu, đều là quan tâm với lời cổ vũ.
Bách Dĩ Phàm phát hiện mình đã có thể nhớ lại vài chuyện vụn vặt linh tinh đời trước.
Vì Bách Dĩ Phàm ngồi một mình ở bàn cuối cùng nên không có ai ở bên cạnh để mượn bài xem, thầy Dương liền đưa cho cậu đưa dàn ý mình đã soạn để dùng làm bài kiểm tra đưa cho cậu.
Trong giờ học, thầy Dương mở máy chiếu, kéo tấm màn trắng xuống, hình ảnh xuất hiện mờ mờ từ từ rõ lên.
Chữ to ra rồi lại bé đi, rồi lại to lên, thầy Dương đến bên cạnh máy mà chỉnh chỉnh.
Ba chữ "Bách Dĩ Phàm" lúc ẩn lúc hiện trên tấm màn chiếu, đến chính chủ là Bách Dĩ Phàm còn thấy buồn nôn.
Thầy Dương chỉnh chữ lúc to lúc bé, đứng bên cạnh máy chiếu chữa bài kiểm tra.
Nói một chút cho học sinh chép rồi chiếu đáp án lên.
Tờ giấy này không có tên nhưng mọi người đều biết đáp án này là bài kiểm tra của Bách Dĩ Phàm.
Một tiết chưa bài kiểm tra, hết giờ thầy Dương đưa bài kiểm tra cho Bách Dĩ Phàm, còn nói đùa: "Lần này đã làm bài rồi thì lần sau không được phép nộp giấy trắng cho thầy."
Việc nộp giấy trắng này Bách Dĩ Phàm không sao nhớ nổi.
Đành gật đầu liên tục.
Cậu vốn còn đang tò mò không biết vì sao các giáo viên không có ý kiến gì với việc chữ của cậu thay đổi lớn như vậy giờ đã hiểu vì trước giờ toàn nộp giấy trắng.
Nói không chừng giáo viên còn bổ não cho là cậu dốc lòng học tập.
Khoảng thời gian này, bạn cùng lớp của Bách Dĩ Phàm đều có một sự kính trọng không hề nhẹ với chuyện luyện viết thư pháp...!
Bách Dĩ Phàm bị bổ não đến 囧
Thầy Dương vừa ra khỏi lớp đã có người mượn bài kiểm tra của cậu.
Bách Dĩ Phàm đưa bài cho A Hoa trước mặt mượn trước.
Bạn A Hoa hình như kiểm tra không tốt, đến tiết 2 vẫn thấy cậu ấy cúi đầu.
Hết hai tiết học, trong loa như thường lệ vang lên Hành khúc vận động viên.
Học sinh như ong vỡ tổ mà tràn ra sân.
Lần này Bách Dĩ Phàm đi cùng với mọi người.
Hôm nay phải tập thể dục theo đài chứ không phải chỉ chào cờ như hôm qua.
Nhân lúc cán sự thể dục còn chưa chỉnh đốn hàng ngũ, Trình Dật Hạo liền kéo Bách Dĩ Phàm qua nói chuyện, không để ý mặt cậu mà chỉ ngạc nhiên chỉ vào biển tên bên ngực trái của cậu: "Mịa, ông dám dán ảnh to!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Phần lớn mọi người đều thấy ảnh thẻ của mình quá kinh khủng nên nhiều bạn nữ bỏ qua quy định mà dán ảnh khác to hơn, nhưng rất ít bạn nam làm như vậy.
Trình Dật Hạo lại nhìn kĩ thì thấy mình nhìn nhầm: "Là biển tên của anh Khả Phi mà!"
Xưng hô của Trình Dật Hạo đã từ "Anh trai ông" thăng lên "Anh Khả Phi" rồi.
Lúc trước đến nhà Bách Dĩ Phàm, Trình Dật Hạo chỉ gọi trực tiếp tên Bách Khả Phi.
Chẳng lẽ vở ghi có uy lực lớn đến vậy sao?
Bách Dĩ Phàm hỏi: "Đọc hai quyển vở ghi kia rồi à?"
"Đọc rồi! Siêu trâu bò!"
Trình Dật Hạo có vẻ lại muốn cảm khái nhưng bị Bách Dĩ Phàm ngay lập tức đánh gãy: "Không chỉ hai quyển đó, khi nào đọc xong thì trả lại rồi tôi đưa cho ông quyển khác."
"Được thôi" Trình Dật Hạo gật đầu: "Hai quyển này đều là cơ bản nên tôi đọc nhanh thôi."
Bách Dĩ Phàm cũng phát hiện, tất cả vở ghi chép của Bách Khả Phi đều có thứ tự.
"Đấy là những bài cơ sở, ông qua được cửa này thì tôi cho ông đến cửa tiếp." Bách Dĩ Phàm nói như thật.
Bài Hành khúc