Mục Tĩnh Viễn chớp chớp mắt,ở cự li gần có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi dài mà thẳng của anh quạt lên quạt xuống giống như hai cây quạt nhỏ.
Trái tim bé bỏng của Bạch Nhất Hàm cũng giật giật theo chúng, lúc này nghe thấy âm thanh trầm thấp của nam phiếu nhà mình:
"Giữa chúng ta, chẳng lẽ còn phải có bí mật nhỏ sao? Như vậy anh rất khổ sở."
Bạch Nhất Hàm bị sắc đẹp mê hoặc, thần trí đã vứt sang một bên, mở miệng nói:
"Không có bí mật, em chỉ là gọi điện thoại cho anh Khương, để anh ấy giúp em điều tra một chút tư liệu về nhóm người theo đuổi chị hai."
Mục Tĩnh Viễn hơi kéo ra chút khoảng cách với cậu, kỳ quái nói: "Em điều tra bọn họ làm gì?"
Bạch Nhất Hàm lúc này mới kinh giác mình đã để lộ chuyện, đây nhất định là Mục Tĩnh Viễn giả, thế nhưng lại chơi chiêu mỹ nam kế! Đây vẫn là Mục tổng tài mà khi gặp người khác ba phần cười, nhưng ý cười vĩnh viễn không chạm đáy mắt sao?!
Tròng mắt Bạch Nhất Hàm chuyển động trái phải, ho khan một tiếng nói:
" Em chỉ nghĩ, chị hai cùng anh Thẩm ở bên nhau, có thể có người theo đuổi cực đoan tạt axit vào anh Thẩm đại ca hay gì đó hay không, trên TV đều có tình tiết như vậy"
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười:
"Trong phim truyền hình đều là khoa trương.
Trong hiện thực nào có nhiều người điên như vậy?"
Bạch Nhất Hàm: Thật sự có! Em bảo đảm! Bất quá không phải tạt axit, mà là dùng xe đâm!
Nhưng cậu không thể nói như vậy, chỉ có thể cười gượng: "Đề bệnh hơn chữa bệnh, cẩn thận một chút luôn tốt hơn."
Mục Tĩnh Viễn trầm mặc một chút, duỗi tay ôm lấy Bạch Nhất Hàm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, ôn nhu nói:
"Anh biết, chuyện bắt cóc lần này đã làm em kinh sợ, khiến trong lòng em đến bây giờ còn sợ hãi.
Kỳ thật anh cũng vậy, đều có chút cảm giác trông gà hoá cuốc*.
Em nói đúng, cẩn thận chút dù sao cũng tốt hơn.
Nhưng em phải đáp ứng anh, về sau có sợ hãi hay khó chịu thì phải nói với anh, không cần cố làm ra vẻ như không có gì, em như vậy, làm tim anh rất đau, cũng sẽ cảm thấy bản thân thực vô dụng."
(* ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo)
Bạch Nhất Hàm trong lòng ấm áp, ôm lại anh, ở trong lòng ngực anh rầu rĩ:
"Em đã biết, anh Tĩnh Viễn sao lại vô dụng? Anh là lợi hại nhất, dáng vẻ ngày đó khi anh vọt vào đứng trước mặt em đặc biệt soái, em nghĩ rằng cả đời này em cũng không quên được cảnh tượng đó"
Mục Tĩnh Viễn trầm thấp cười vài tiếng, hai người ôm nhau, Bạch Nhất Hàm có thể cảm giác được rõ ràng lồng ngực anh chấn động, còn từng tiếng tim đập hữu lực kia, tất cả những thứ này đều làm cậu cảm thấy kiên định, thật muốn cứ như vậy ôm đến thiên hoang địa lão, vĩnh viễn cũng không cần buông tay.
Mục Tĩnh Viễn sủng nịch vỗ nhẹ xuống lưng cậu, ôn thanh nói:
"Được rồi, đi thay quần áo đi, chú và dì muốn mang em đi gặp Nghiêm lão, tới cửa nói lời cảm ơn.
Chuyện lần này của em, Nghiêm lão cũng ra lực, Trần Kính cùng Phương Dịch đều là sau khi Nghiêm lão gây áp lực mới được điều tới.
Bởi vì có bọn họ, em mới có thể được cứu kịp thời, Nghiêm lão không giống chúng ta, cùng em không thân chẳng quen, lần này giúp lớn như vậy, hai nhà Bạch, Mục chúng ta đều thiếu ông ấy một nhân tình lớn"
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói:
" Đi giáp mặt nói lời cảm ơn là điều đương nhiên, em nên chuẩn bị chút quà cáp gì đây?"
Mục Tĩnh Viễn khẽ vuốt tóc của cậu một chút, ôn nhu nói:
"Cái này thì em không cần nhọc lòng, chú cùng dì đã chuẩn bị tốt, trên thực tế vào cái đêm em được cứu về, chú cũng đã gọi điện cảm ơn Nghiêm lão, lúc em nằm viện anh cùng chú dì cũng đi qua một lần.
Nhưng rốt cuộc người được cứu là em, hiện tại em không sao, tự nhiên là phải đích thân tới cửa, đây cũng là kết cái thiện duyên."
Bạch Nhất Hàm nghiêm túc gật đầu: "Nên như vậy."
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu, nhịn không được lại hung hăng ôm cậu một chút mới xoay người đi cho cậu tìm quần áo, trong lòng thầm nghĩ: Tôi có thể là biến thái, vì cái gì bất kể là biểu tình gì của Hàm Hàm tôi đều cảm thấy đặc biệt đáng yêu? Trước kia lúc chưa ở bên nhau còn có thể khắc chế, nhưng hiện tại, càng ngày càng không khống chế được chính mình.
Thời điểm Bạch Nhất Hàm thay quần áo, Mục Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm vào làn da để lộ ra của cậu, ánh mắt lửa nóng, cuối cùng cũng không thể nhịn xuống, đem Bạch Nhất Hàm phác gục ở trên giường một hồi ôm hôn điên cuồng, thẳng đến khi đem đậu đỏ trước ngực Bạch Nhất Hàm đều hút sưng lên mới thả cho cậu đứng dậy.
Mục Tĩnh Viễn cảm thấy bản thân biến thành sự hợp thể của cuồng ma mắc chứng cơ khát làn da và cuồng hôn.
Sự tự chủ mà dĩ vãng luôn lấy làm tự hào sớm đã rời nhà trốn đi, đặc biệt là mỗi khi Bạch Nhất Hàm lộ ra biểu tình vô tội, tế bào cả người anh đều sẽ kêu gào: Đè em ấy xuống!
Nếu không phải nhớ thương có chính sự, Mục Tĩnh Viễn thật hận không thể đem tiểu gia hỏa của mình tử hình ngay tại chỗ.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc, cha mẹ Bạch gia còn ở dưới lầu chờ, anh nỗ lực bình phục thô nặng hô hấp, banh mặt tự tay giúp Bạch Nhất Hàm mặc đồ, ở trong lòng thầm nghĩ: Về sau khi tiểu gia hỏa thay quần áo mình nên trốn xa một chút, có thể nhìn mà không thể ăn quả thực không thể càng bị tội!
Sắc mặt Bạch Nhất Hàm ửng đỏ, tay cũng không biết đặt vào đâu, nhưng nhìn biểu tình "Bình tĩnh" của Mục Tĩnh Viễn, lại cảm thấy bản thân có chút chuyện bé xé ra to, bọn họ là người yêu rồi, có chút động tác thân mật là chuyện rất bình thường.
Bạch Nhất Hàm a Bạch Nhất Hàm, mày cũng không thể trở nên giống một cô gái nhỏ mà ngượng ngùng xoắn xít, lấy khí thế bạn trai ra đi!
Suy nghĩ xong, cậu bình tĩnh mà tự nhiên hôn lên khóe môi của Mục Tĩnh Viễn đang rất vất vả bình tĩnh lại một cái, vỗ vỗ sau eo anh, ngẩng đầu mà gương mẫu làm người đầu tiên bước ra khỏi phòng ( vốn là muốn vỗ mông, bất quá vươn tay xong cuối cùng lại không dám, Ừm, lần sau lại vỗ mông đi).
Mục Tĩnh Viễn:......, Hàm Hàm em từ khi nào học hư?!
Tuy rằng Mục Tĩnh Viễn nói quà đều do bọn họ chuẩn bị, để Bạch Nhất Hàm không cần nhọc lòng, nhưng Bạch Nhất Hàm nghĩ đến ông lão gương mặt hiền từ trong yến tiệc kia, vẫn là thấy tự mình chọn quà thì tốt hơn, rốt cuộc thì tặng quà quan trọng là tâm ý, lấy thân phận cùng địa vị của Nghiêm lão gia, tuyệt đối sẽ không khuyết thiếu bất cứ thứ gì.
Cậu nghĩ nghĩ, tìm ra một bộ bàn cờ hoà tử (?) tới, này vốn là định chờ đến ngày sinh nhật của ông nội sẽ đưa cho ông.
Người già mà, sở thích hẳn là không khác mấy, Nghiêm lão có lẽ cũng sẽ thích, đến lúc đó lại một lần nữa mua cho ông nội một bộ tốt.
(?) mình ko biết cờ hòa tử là gì