Bạch Bác Nhân ngưng trọng nói:
"Phùng Quần đã chết, bốn người kia một mực khẳng định vụ bắt cóc lần này là ân oán cá nhân của Phùng Quần cùng Nhất Hàm, người chủ mưu là Phùng Quần."
Nghiêm Thành nhíu mày nói: "Làm thế nào mà Phùng Quần lại chết?"
Bạch Bác Nhân nói:
"Hắn thừa dịp phòng bệnh không ai, quăng vỡ ly nước cắt động mạch cổ.
Cứu giúp không kịp thời, hộ sĩ phát hiện cho biết khi ấy máu đã phun ra khắp nơi, nửa gian phòng đều đỏ rực." Khi ông nghe được tình trạng chết của Phùng Quần, nghĩ đến con trai nhỏ nhà mình cũng từng có ý đồ cắt động mạch cổ tự sát, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Nghiêm lão gia tử sờ sờ râu nói:
"Nhìn bộ dáng phó túng(?) ngày đó của hắn, không giống một người chịu tự sát a.
Có điều tra qua người từng tiếp xúc với hắn hay chưa?"
Bạch Bác Nhân gật đầu nói: "Tôi đã tra xét rồi, nhưng vẫn chưa thể tra được kết quả gì, Phùng Quần vừa chết, mấy người kia đều là những kẻ bỏ mạng, miệng rất chặt."
Nghiêm lão gia tử nói: "Như vậy thì tương đối phiền toái."
Bạch Nhất Hàm thấy không khí trầm trọng, cười cười nói: "Lại là chuyện phiền toái, luôn có cách giải quyết thôi, chúng ta phải tin tưởng cảnh sát Trần."
Nghiêm lão gia tử cười ha ha:
"Được được, còn nhỏ tuổi, không nóng nảy hay thiếu kiên nhẫn, mà lại rất thông thấu.
Ừm, tâm tính không tồi."
Sau gáy Bạch Bác Nhân trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh: Người trong nhà biết chuyện nhà mình, đứa con út nhà mình tính tình thế nào ông rõ ràng nhất, còn không nóng nảy không thiếu kiên nhẫn? Ông nghe mà mặt đều đỏ.
Bạch Nhất Hàm nhấp môi cười, một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện:
"Nhất Hàm lần đầu tiên đến thăm, không biết ông Nghiêm ngài thích cái gì, con liền chọn đại một bàn cờ, cũng không biết ngài có thích hay không."
Nghiêm Thành sắc mặt tái xanh, lão gia tử rất thích chơi cờ, như khả năng chơi lại không tốt, mắng ông ngu ngốc, còn khi thua thì lại muốn nổi nóng, còn thích đi lại, mỗi lần cùng cha già nhà mình chơi cờ, ông đều có một loại cảm giác đau đớn muốn chết, lão gia tử nếu là thích bàn cờ này, chỉ sợ lại muốn bắt mình chơi cờ.
Nghiêm lão gia tử hoàn toàn không cảm nhận được sự bi thương của con trai mình, tâm hoa nộ phóng(*= mở cờ trong bụng: hình dung nội tâm cực kì xao hứng) nói: "Sao lại không thích, ta thích nhất là chơi cờ, đem lại đây cho ta nhìn xem."
Bạch Nhất Hàm đứng dậy đem bàn cờ hoà tử mà mình mang đến đặt trên bàn trà trước mặt Nghiêm lão gia tử.
Bàn cờ có khuynh hướng nửa trong suốt, chỉnh thể hiện ra màu hổ phách nhàn nhạt, nhìn rất trong sáng.
Quân cờ làm bằng ngọc thạch, chạm vào hơi lạnh, xúc cảm tinh tế, kết cấu cờ vại(?) tương tự với bàn cờ, chỉ là không trong suốt, cho người ta một loại cảm giác thập phần tinh xảo.
Thật ra, bộ cờ này cũng không đáng giá mấy, nhưng có thể nhìn ra là dùng tâm tư, Nghiêm gia làm ăn lớn, muốn cái gì mà không có? Lão gia tử lớn tuổi rồi nên điều lão mong mỏi thường thường cũng chỉ là một phen tâm tư thế này mà thôi.
Lão nhấc một quân cờ lên đặt vào trong lòng bàn tay sờ sờ, cao hứng nói: "Đi, chơi cùng ta một ván."
Nghiêm Thành nét mặt như sống không còn gì luyến tiếc, đang muốn đứng dậy.
Nghiêm lão gia tử ghét bỏ nói:
"Con trò chuyện cùng Bác Nhân đi, ta không thích chơi cờ với con, tay đặt nước cờ dở kĩ thuật lại kém!"
Nghiêm Thành:......!Một câu đại nghịch bất đạo không biết có nên nói hay không phun tao: Ngài chắc chắn là ngài không phải nói về mình?
Nghiêm lão gia tử vỗ vỗ bả vai Bạch Nhất Hàm nói: "Đi, tiểu Nhất Hàm, hai ta chơi cờ đi."
Bạch Nhất Hàm đứng lên, có chút xấu hổ: "Ông Nghiêm, con không biết chơi cờ vây."
Nghiêm lão gia tử hòa ái nói: "Không sao, ông dạy con"
Bạch Nhất Hàm gãi gãi đầu: "Cờ vây nhìn trông có vẻ rất khó, con sợ con học không được."
Nghiêm lão gia tử nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Cũng đúng, cờ vây bây giờ học thì có chút chậm, vậy con biết chơi cờ gì?
Bạch Nhất Hàm thử nói: "Cờ năm quân?"
Cậu thấy Nghiêm lão gia tử không hiểu ra sao, giải thích:
"Cách chơi đặc biệt đơn giản, hai bên chuẩn vị cho mình quân đen hay trắng, thay phiên hạ quân, cho đến khi một bên đầu tiên làm bàn cờ xuất hiện đường thẳng, ngang hay đường chéo từ năm quân cờ, thì giành chiến thắng." ( Caro?)
Nghiêm lão gia tử hứng thú dạt dào, dẫn Bạch Nhất Hàm đến cái bàn nhỏ trước cửa sổ ngồi xuống, nói: "Nghe có vẻ rất thú vị, tới tới, chúng ta chơi một ván."
Bởi vì Bạch Nhất Hàm là tiểu bối, Nghiêm lão gia tử bàn tay vung lên, để cậu cầm cờ đen.
Nghiêm lão gia tử là một người không tự biết tay hôi, nhưng mà Bạch Nhất Hàm lại càng hôi hơn, từ nhỏ đến lớn, người duy nhất mà cậu có thể chơi cờ thắng được cũng chỉ có người Bạch gia cùng Mục Tĩnh Viễn.
Bởi vì bọn họ đều sẽ vắt hết óc xả nước để dỗ cậu vui.
Hai người đánh cờ dở ghé vào cùng nhau, thế nhưng xuất hiện thế lực ngang nhau, một già một trẻ biểu tình ngưng trọng như cao thủ quyết đấu, ngươi tới ta đi, tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt.
Nghiêm Thành cùng Bạch Bác Nhân liếc nhau, trên mặt đều mang theo ý cười bất đắc dĩ, Nghiêm Thành nhìn ra được, hôm nay cha là thật sự rất vui, có lẽ về sau hẳn là nên mời đứa nhỏ Bạch gia tới làm khách trong nhà nhiều hơn, cũng có thể là cha mình vui vẻ.
Nghiêm phu nhân cùng mẹ Bạch ở một bên nói chuyện, Nghiêm Thành cùng Bạch Bác Nhân nói về vấn đề kinh doanh, bên cửa sổ một già một trẻ kỳ phùng địch thủ, hết sức chuyên chú chơi cờ, một mảnh hoà thuận vui vẻ.
Khi gần đến trưa, mắt thấy thời gian không còn sớm, giờ mà ở lại thì phải ở Nghiêm gia ăn cơm trưa, mẹ Bạch nháy mắt với Bạch Bác Nhân: Có nên đi không?
Bạch Bác Nhân nhìn hai người đang chơi cờ bên dưới: Anh cũng muốn đi, nhưng em xem bọn họ đang chơi đến hứng khởi, mạo muội đánh gãy thì không quá lễ phép đi?
Mẹ Bạch nhướng mày: Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta là tới nói lời cảm ơn, chẳng lẽ còn muốn cọ cơm ở nhà người ta sao?
Bạch Bác Nhân vẻ mặt bất đắc dĩ: Anh có thể làm sao bây giờ? Anh cũng đang rất tuyệt vọng a!
Lúc này cổng lớn truyền đến động tĩnh, một giọng nữ nhẹ nhàng lớn tiếng cất lên: "Ông nội con tới rồi!"
Vừa lúc Nghiêm lão cùng Bạch Nhất Hàm lại xong một ván, Bạch Nhất Hàm thua, Nghiêm lão gia tử khí phách hăng hái, ha ha cười nói:
"Phái Phái tới rồi sao? Đến đây với ông nội!"
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại, thấy trên hành lang một cô gái nhỏ đang đi tới.
Cô mặc một chiếc quần jean với áo thun, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt ngập tràn thanh xuân.
Cô lớn lên rất thanh tú đáng yêu, làn da phấn nộn, một đôi mắt to long lanh lóe linh quang, như thể chỉ trong giây tiếp theo liền sẽ nghĩ ra một chủ ý xấu.
Cô đi đến bên người Nghiêm lão, lần lượt chào hỏi cha mẹ Bạch gia, thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng mà Bạch Nhất Hàm