Bạch Nhất Hàm thuận thế khóa ngồi ở trên đùi anh, đem cằm lên vai anh vừa đáp vừa gõ chữ:
"Là Nghiêm Phái, hôm nay không phải đi tới Nghiêm gia sao, vừa đúng lúc em ấy đi thăm Nghiêm lão, liền hàn huyên vài câu, cô bé này rất thú vị"
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói:
"Nghiêm Phái? Con gái duy nhất của Nghiêm Bình?"
Bạch Nhất Hàm gật đầu:
"Đúng vậy, chính là con bé, tính cách đặc biệt rộng rãi, tựa như......như một Mặt Trời nhỏ vậy!"
Mục Tĩnh Viễn trong lòng run lên, yên lặng buộc chặt cánh tay ôm cậu, hôn hôn lỗ tai cậu nói:
"Em cũng là mặt trời nhỏ, mặt trời nhỏ của anh."
Lỗ tai của Bạch Nhất Hàm đặc biệt mẫn cảm, là cái loại chạm một cái vào lông tơ liền dựng lên, Mục Tĩnh Viễn thân mật như vậy, lại dán vào lỗ tai cậu nói chuyện, kích thích đến cậu thiếu chút nữa ném điện thoại văng ra ngoài, cậu đánh cái giật mình, duỗi tay chà xát lỗ tai nói:
"Rất ngứa."
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm nghe tới đặc biệt gợi cảm: "Ngứa chỗ nào?"
Bạch Nhất Hàm lại đánh cái giật mình, ngơ ngác nhìn đôi môi mỏng của anh, nhìn nhìn, không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt chậm rãi có chút phiếm hồng.
Mục Tĩnh Viễn chậm rãi tới gần, hôn lên đôi môi cậu, chậm rãi liếm hôn, chậm rãi quấn lấy, như vậy ôn nhu, như vậy......!Sắc tình, tay anh từ vạt áo sơ mi của Bạch Nhất Hàm dò xét đi vào, vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu, điện thoại đã rớt trên thảm, màn hình lập loè, rốt cuộc cũng không ai để ý tới.
Bạch Nhất Hàm hai tay chống bả vai Mục Tĩnh Viễn, hai mắt khép hờ, lông mi cong dài hơi hơi rung động, trong cổ họng dật ra một tiếng mỏng manh "Ưm ~".
Mục Tĩnh Viễn một tay bế cậu lên, bước đến mép giường, đem người thả trên giường rồi lần thứ hai hôn lên.
Lúc này đây không hề là nhu phong mưa phùn, mà là mưa rền gió dữ, chiếc lưỡi dài tiến quân thần tốc, điên cuồng càn quét mọi thứ của Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm chỉ cảm thấy dưỡng khí trong ngực đều bị cướp đi, đầu óc hôn mê, tứ chi vô lực, chỉ có thể nằm liệt trên giường tùy ý Mục Tĩnh Viễn đòi lấy
Chờ Mục Tĩnh Viễn rốt cuộc hôn đủ rồi, bắt đầu liên tục chiến đấu ở các chiến trường cổ, cậu không khỏi thở hổn hển, hơi hơi mở đôi mắt thủy quang lân lân, đột nhiên cậu khó nhịn "Hừ "một tiếng, mang theo âm rung nói:
"Đừng liếm chỗ đó......!A".
Thẳng đến sau khi cùng Mục Tĩnh Viễn ở bên nhau cậu mới biết được.
Nguyên lai đậu đỏ trước ngực đàn ông cũng có thể mẫn cảm như vậy.
Cậu vốn dĩ cho rằng chỗ đó chỉ là một thứ trang trí, mà Mục Tĩnh Viễn tựa hồ đặc biệt thích nơi này, mỗi lần thân mật với anh, anh đều sẽ hút lại cắn, làm cho cả người Bạch Nhất Hàm không ngừng run rẩy, thẳng đến khi chúng nó bị hút đến sưng đỏ, sung huyết mới bằng lòng "Ngừng miệng".
Bạch Nhất Hàm có một lần dùng cách y như vậy đi "Trừng phạt" Mục Tĩnh Viễn, kết quả......!Thiếu chút nữa bị Mục Tĩnh Viễn phát điên mà làm gãy eo......
Mục Tĩnh Viễn lại hôn trong chốc lát, mới chưa đã thèm hôn một cái lên hai viên đậu đỏ đứng thẳng, sưng đỏ.
Giúp Bạch Nhất Hàm kéo lên vạt áo, hôn hôn sườn mặt của cậu, thanh âm ám ách nói:
"Chút nữa còn phải xuống lầu ăn cơm, không thể thật quá đáng, chúng ta tối lại tiếp tục."
Mê mê hoặc hoặc Bạch Nhất Hàm:......!Này còn chưa đủ quá mức sao?
Vào lúc ban đêm, Bạch Nhất Hàm cảm thấy, chạng vạng một hồi "Vui đùa ầm ĩ" kia thật đúng là không tính quá mức, quả thực cả món khai vị cũng không tính là! Cậu hôn mê qua hai lần! Hai lần! Thứ này còn một bên động một bên dỗ cậu: "Em cứ ngủ đi, đừng quan tâm anh."
Bạch Nhất Hàm: &*¥##@¥ đáng tiếc cậu không có khí lực để phun tào......
Ngày hôm sau, kế hoạch mang theo Bạch Nhất Hàm bên người của Mục Tĩnh Viễn không thể thành công, bởi vì cậu ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Mục Tĩnh Viễn thật sự không đành lòng đánh thức cậu, chính mình đi thôi, nhìn một khối nhô lên ở trên giường, lại luyến tiếc đi, đơn giản vung bàn tay lên: Bỏ bê công việc nửa ngày!
Trần Hoành:......!Ông chủ ngài mà như vậy là sẽ mất đi chúng tôi!
Buổi chiều, Mục Tĩnh Viễn tự mình đem Bạch Nhất Hàm xử lý thỏa đáng, mang theo cậu còn chút mê mê hoặc hoặc ra cửa.
Nhân viên Mục thị cơ bản đều nhận ra vị tiểu thiếu gia này, rốt cuộc liền người ngoài đều biết Bạch tam thiếu là vảy ngược của Mục Tĩnh Viễn, người của công ty nhà mình tự nhiên rõ ràng hơn, công ty mỗi khi tuyển vào người mới, đều sẽ bị tiền bối dạy dỗ: Làm việc ở Mục thị, có hai việc phải nhớ đến.
Một là không thể đắc tội Bạch tam thiếu.
Hai là đừng có ý đồ câu dẫn Boss, hai quả mìn này dù gặp phải cái nào đều sẽ bị chết rất thảm.
Bạch Nhất Hàm đi theo Mục Tĩnh Viễn vào tòa nhà Mục thị, nhóm nhân viên đều nhiệt tình chào hỏi, cậu hướng bọn họ gật gật đầu, đi theo Mục Tĩnh Viễn ngồi thang máy chuyên dụng đến tầng cao nhất.
Trần Hoành đã chờ ở cửa thang máy, nhìn thấy hai người liền lộ ra một nụ cười tinh anh, đầu tiên nói với Bạch Nhất Hàm: "Chào Tam thiếu." Mới đi theo sau Mục Tĩnh Viễn bắt đầu hội báo công việc, tốc độ nói của hắn rất nhanh, mồm miệng rõ ràng, Bạch Nhất Hàm cảm thấy, hắn không làm nghề MC quả làm uổng phí.
Vào văn phòng, Mục Tĩnh Viễn giơ tay đánh gãy lời nói của hắn, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên trong ngày:
"Đem cho Nhất Hàm chút đồ ăn đồ uống cùng mấy thứ giải trí."
Trần Hoành hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn, nhanh nhẹn xoay người đi ra ngoài, hắn vừa đi, Bạch Nhất Hàm lập tức ngã trên sô pha.
Cậu vẫn là có chút eo đau chân mỏi, trên người rất là khó chịu, Mục Tĩnh Viễn ngồi xuống bên người cậu, bàn tay to ấm áp đặt lên chiếc eo gầy của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, ngữ khí có chút ảo não: "Rất khó chịu sao? Là tại anh không khống chế được mình."
Bạch Nhất Hàm lầu bầu nói:
"Anh biết thì tốt, em đã nói không được rồi mà anh còn cứ làm......!eo của em đều sắp gãy tới nơi."
Mục Tĩnh Viễn nghe được có chút nhiệt khí dâng lên, tay đang mát xa cũng dần dần xuống phía dưới di động một chút, anh nghiêm trang nói: "Là anh sai, lần sau anh sẽ chú ý."
Bạch Nhất Hàm hướng lên trời mắt trợn trắng: Tôi tin anh có mà gặp quỷ, anh trước tiên đem cái tay đang đặt trên mông tôi bỏ ra, rồi thu lại cái gậy đang chọt chân tôi đi lại nói lời này!
Bạch Nhất Hàm thật sự là không rõ, sao đang yên đang lành một tổng tài bá đạo sao lại biến thành sắc lang chứ?
Khi Trần Hoành trở về, phía sau theo hai người, ba người trong tay đều đầy laptop, máy tính bảng, các loại nước trái cây đủ vị, các món tráng miệng nhỏ, đủ màu đồ ăn vặt, các loại tạp chí sách báo từ từ, linh tinh vụn vặt một đống lớn, đem mặt bàn trước mặt Bạch Nhất Hàm cùng sô pha đều chất đầy.
Bạch Nhất Hàm sau đầu rớt xuống một loạt hắc tuyến, cậu chỉ là ở chỗ này ngốc một buổi trưa, không phải tới ăn cơm cắm trại a, đem nhiều đồ dỗ con nít