• • • ================================ Buổi chiều ngày thứ ba, Bạch Nhất Hàm nhận được cuộc gọi của Trần Kính, nói là hy vọng cậu có thể đi tới Cục Cảnh Sát một chuyến, có một số chi tiết của vụ án cần cậu hỗ trợ bổ sung một chút.
Nhưng mà khi Mục Tĩnh Viễn đi cùng Bạch Nhất Hàm đến cục cảnh sát, lại thấy được một hồi trò khôi hài.
Vai chính còn đều là người quen, Lý Thuận trên mặt say khướt, ôm một cô gái thanh thuần xinh đẹp đang kêu gào: “Mày mẹ nó biết tao là ai không? Cũng dám tới chất vấn tao? Ai cho mày mặt mũi đó? Mày có tư cách cùng tao nói chuyện sao? Tin hay không một cuốc điện thoại của tao là có thể lột một tầng da của mày?”
Phương Dịch ở đối diện với khuôn mặt bình tĩnh nói: “Lý tiên sinh, đây chỉ là dò hỏi điều tra theo lệ thường, sự tình liên quan đến vụ án Bạch tam thiếu bị bắt cóc, xin ngài hãy phối hợp.
”
Lý Thuận lửa giận tận trời, nhổ nước bọt ra thật xa: “Thiếu mẹ nó lấy Bạch tam thiếu áp tao, nó bị người ta bắt cóc liên quan gì đến tao? Cũng không phải tao bắt nó!”
Phương Dịch tính tình nhẫn nại nói: “Thủ phạm vụ án này là Phùng Quần từng có quan hệ mật thiết với Lý tiên sinh.
Cảnh sát hy vọng có thể lấy được một ít manh mối từ bạn bè bình thường của hắn, đây cũng là nghĩa vụ của một công dân, mời ngài hợp tác.
”
Lý Thuận nhảy cao ba thước, cả giận nói: “Đánh rắm, mày mẹ nó là nói tao cấu kết với Phùng Quần sao? Mù mắt chó mày! Tao nói cho mày biết, chuyện Bạch Nhất Hàm bị bắt không liên quan gì đến tao, thiếu mẹ nó tạt chậu phân lên đầu lão tử.
Còn có, mày làm chức cảnh sát này cũng đủ rồi, cũng không cần ở đây tất tất, ngày mai mày mẹ nó liền không cần đi làm! Còn hỏi cái rắm!”
Hắn nói xong nổi giận đùng đùng, cánh tay vung liền đi ra ngoài, Phương Dịch đang muốn đuổi theo, lại thấy chính hắn từng bước lui trở về, trên mặt bởi vì mùi rượu mà hiện lên đỏ ửng chưa phai giờ tái nhợt một mảnh,vừa lui về phía sau vừa run rẩy nói: “Bạch…… Bạch tam thiếu.
”
Phương Dịch vui mừng khôn xiết, quả nhiên thấy Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn từ cửa bước vào, Bạch Nhất Hàm trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười nhìn Lý Thuận một cái rồi đi đến trước mắt Phương Dịch vươn tay: “Cảnh sát Phương.
”
Phương Dịch có chút thụ sủng nhược kinh, vội cầm tay cậu, cao hứng nói: “Bạch tam thiếu sao lại đến đây?”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói: “Tổ trưởng Trần gọi cho tôi, nói muốn hỏi chút chuyện nên tôi liền tới đây, vừa lúc cũng có thể đến gặp anh, sau khi tôi xuất viện vẫn luôn muốn hẹn anh một bữa cơm, lại sợ anh bận bịu vụ án của tôi không được rảnh rỗi nên cũng không dám mạo muội quấy rầy, vẫn luôn kéo dài tới tận hôm nay mới đến tìm anh.
”
Lý Thuận xanh cả mặt, mồ hôi lạnh theo sườn mặt chảy xuống dưới, tên cảnh sát nhỏ này rốt cuộc là bối cảnh gì? Thế nhưng làm Bạch tam thiếu mắt cao hơn đầu khách khí thế này? Nếu hắn có bối cảnh lớn như vậy vì cái gì phải đi làm một một cảnh sát nhỏ khiêm tốn?! Nếu sớm biết rằng tên này cùng Bạch tam thiếu quan hệ tốt như vậy, đánh chết hắn cũng không dám mắng chửi người ta a! Không chỉ là hắn, tất cả mọi người ở đây cũng hít ngược một hơi khí lạnh, rất nhiều nhân tâm kinh run sợ hồi tưởng xem mình có từng đắc tội với Phương Dịch không.
Phương Dịch gãi gãi đầu, sang sảng cười nói: “Tam thiếu quá khách khí, cậu muốn tìm tôi thì gọi điện thoại là được rồi”
Bạch Nhất Hàm hơi hơi mỉm cười, nói: “Cảnh sát Phương hình như đang gặp chút phiền toái? Tôi vừa rồi ở ngoài cửa nghe được vài câu, rất náo nhiệt.
”
Cậu quay đầu lại nhìn Lý Thuận cười nhạt nói: “Lý thiếu uy phong thật lớn, thế nhưng tùy tùy tiện tiện là có thể làm một vị cảnh sát cuốn gói về nhà.
”
Không đợi Phương Dịch nói chuyện, Lý Thuận vội nói: “Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm, tam thiếu, tôi không biết vị cảnh sát Phương này là bạn ngài, nói chuyện mới có chút nóng nảy.
”
Hắn lại dễ bồi cười với Phương Dịch nói: " Cảnh sát Phương ngài xem, tôi hôm nay uống có uống chút rượu nên đầu óc không tỉnh táo lắm, có chỗ đắc tội, hy vọng ngài có thể thông cảm cho tôi, những lời vừa rồi đó chỉ là nói đùa thôi, ngàn vạn ngài đừng để ở trong lòng.
”
Phương Dịch cau mày, Mục Tĩnh Viễn dùng ánh mắt sắc bén quét Lý Thuận cùng Đào Khởi bên cạnh mắt có chút phát sáng, trầm giọng nói: “Nhất Hàm nói rồi, cậu chỉ coi là gió thoảng bên tai sao?”
Lý Thuận giật mình một cái, nhớ tới Bạch Nhất Hàm đã từng bảo hắn về sau nhìn thấy cậu thì đường vòng đi, vội đánh ha ha nói: “Không không, tam thiếu nói, tôi làm sao dám quên, tôi đây liền đi, đi liền ”
Hắn nói xong, cũng mặc kệ Đào Khởi, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Đào Khởi ở trong lòng mắng to hắn vô tình vô nghĩa, lại nhất thời có chút do dự là tiếp theo có nên mượn cơ hội này cùng nam chính nói một câu.
Cô tin rằng, dù cốt truyện còn chưa bắt đầu, nhưng chính mình tốt xấu gì thì cũng là nữ chính, dựa vào hào quang nữ chính, nhất định có thể thành công khiến cho nam chính chú ý, một khi thành công, vậy thì cô cũng không cần chịu dày vò mấy năm này.
Còn Bạch Nhất Hàm này, cư nhiên nhìn cũng không nhìn cô, là không nhận ra được hay là giả ngu? Hừ, cậu ta đương nhiên là đang giả ngu, mình chính là nữ chính thế giới, cũng là người phụ nữ duy nhất cùng cậu ta xác định quan hệ yêu đương, cậu ta sao có thể không khắc cốt minh tâm? Chỉ là không biết hiện tại cậu ta đang có tâm thái(* trạng thái tâm trí) gì, cư nhiên làm bộ không quen biết mình, bất quá cậu ta nghĩ như thế nào căn bản không quan trọng, bởi vì cậu ta chỉ là một tên quỷ mệnh ngắn, cầm cự không được mấy năm liền sẽ chết oan chết uổng, còn bị chết thảm như vậy.
Nhìn thanh niên trước mặt như chi lan ngọc thụ nét mặt tinh xảo này, lại hồi tưởng đoạn miêu tả dáng vẻ tử vong của Bạch Nhất Hàm kia, cô không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.
Mệnh tốt, lớn lên đẹp, nhận hết sủng ái thì thế nào? Bất quá là cái châu chấu sau thu, bay nhảy không được mấy ngày.
Trong nguyên tác, cậu ta cũng giống như Phùng Quần, vừa ra tràng chính là cái người chết, nếu không phải như vậy, bằng thân thể có thân phận mối tình đầu này của cô, hơn nữa chính mình dung mạo mỹ lệ thanh thuần, dáng người quyến rũ mị hoặc, muốn bắt lấy cậu ta, còn không phải trong một giây? Cô cũng không phải là nguyên chủ ngu xuẩn kia! Đáng tiếc vận mệnh của cậu ta đã chú định, không đáng để cô lãng phí tinh lực, hiện tại nhân vật quan trọng là nam chính, khí tràng cường đại nam chính đại nhân! Cô muốn tiến lên, nhưng lại nghĩ, bây giờ còn chưa phát sinh gì cả, Thẩm gia chưa cùng Bạch gia trở mặt thành thù, Bạch gia không có phá sản, Bạch Nhất Hàm cũng chưa chết, chính mình trước tiên xuất hiện trong tầm mắt nam chính, liệu có thể phá hủy cốt truyện