“Kể từ đó, Tần Hải Thiên vốn còn có chút phòng bị Tần Phong, dù sao ông ta cũng ngay trước mặt Tần Phong mà bóp chết mẹ cậu ta, Tần Phong lúc ấy cũng rất điên cuồng, nhưng qua mấy năm sau, Tần Phong vẫn luôn rất thành thật, ông ta cũng liền yên tâm, có thể là cảm thấy rốt cuộc cũng là con trai mình, huyết mạch tương liên.
Không nghĩ tới, Tần Phong không phải không hận, chỉ là dấu đi không bộc phát, cậu ta dùng thời gian bảy năm chậm rãi đem toàn bộ Tiềm Long đều xác nhập, sau đó dùng một đai lưng đem Tần Hải Thiên còn sống sờ sờ siết chết.
Vốn dĩ thủ hạ của Tần Hải Thiên ở Tiềm Long cái gì cũng làm, đụng phải điểm mấu chốt của những người phía trên nên muốn thu thập bọn họ, không nghĩ tới còn chưa động thủ, Tần Phong liền xuống tay trước.
Sau khi Tần Phong tiếp quản Tiềm Long, tiến hành cải cách quyết liệt, cũng không chịu chạm vào ma túy, nhưng lại làm cho ra hình ra dáng, phía trên rất vừa lòng cậu ta, cho nên liền không tính toán động tay nữa, hiện tại cũng coi như là một loại cân bằng vi diệu đi.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Em hiểu rồi, sáng và tối là cùng tồn tại, không có tuyệt đối quang minh, nước quá trong ắt không có cá "
Mục Tĩnh Viễn tán thưởng:
“Không tồi, chính là như vậy, Tiềm Long cùng năm đại gia tộc xem như nước sông không phạm nước giếng, mỗi người làm việc riêng không ai đắc tội ai, cũng sẽ không thâm giao.
Chúng ta đều biết sự tồn tại của đối phương cùng đại khái hướng đi, cũng là không quấy rầy người kia, sống an ổn như không có việc gì.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, chính là năm đại gia tộc làm ầm ĩ như thế nào.
Chỉ cần không đụng tới Tiềm Long, bọn học liền mặc kệ, bàng quan không giúp đỡ.
Cho nên đời trước cậu cũng không biết sự tồn tại của Tiềm Long.
Cậu khe khẽ thở dài nói:
“Cậu ta cũng là một người đáng thương, có một người cha còn không bằng không có, mẹ cũng đã chết, còn luôn sống dưới lưỡi đao dính máu.
Nhưng nếu cậu ta lên làm đầu long, địa vị cao như vậy, vì sao còn sẽ bị thương, còn được Phương Dịch cứu?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Đó là lúc trước, con rết Tần Hải Thiên trăm chân chết cũng không ngã xuống, luôn có quý nhân phù trợ.
Thừa dịp có một lần Tần Phong ở một mình, muốn giết cậu ta để báo thù cho Tần Hải Thiên.
Kỳ thật lần đó là Tần Phong cố ý lấy bản thân làm mồi nhử để gài bẫy, mục đích chính là lôi những người này ra một lưới bắt hết, sau lại bị chút thương mất tích một đoạn thời gian, nghĩ đến chính là được Phương Dịch nhặt về đi.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Cảm giác như là đang nghe chuyện về một thế giới khác vậy.”
Mục Tĩnh Viễn giơ tay xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói:
“Nói như vậy cũng đúng, em sinh ra với ánh sáng,lớn lên trong ánh sáng, mà cậu ta sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối, nói là một thế giới khác cũng không sai.
Bất quá em cũng không cần phải hiểu về thế giới của cậu ta, bởi vì hai người không chung đường, cũng sẽ không có cái gì quá thâm giao thoa.
Tựa như đêm nay, chúng ta nhận ra lẫn nhau, lại vẫn như cũ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không riêng gì bởi vì Phương Dịch còn không biết thân phận của cậu ta, càng là loại ăn ý quang ám cùng tồn tại này.”
Bạch Nhất Hàm lo lắng nói: “Vậy Phương Dịch……”
Mục Tĩnh Viễn ôn nhu nói:
“Hàm Hàm, em phải hiểu rằng mọi người đều có con đường mà họ phải đi, em không thể thay Phương Dịch quyết định cuộc đời anh ta.
Phương Dịch chính trực, nhiệt huyết, can đảm cẩn trọng, nhưng lại không quá tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, rất dễ đưa tới tiểu nhân đố kỵ ám toán.
Tần Phong tuy rằng nguy hiểm, nhưng cậu ta là người có ân tất báo, đối phương tuyệt đối không có ác ý mà ngược lại sẽ bảo vệ anh ta.
Đây có lẽ cũng là số phận của Phương Dịch, có người đang âm thầm bảo hộ, anh ta có thể tự do đi làm một cảnh sát nhân dân nhiệt huyết mà chính trực.
Đây là con đường của anh ta, chúng ta không thể can thiệp quá nhiều, nếu không rất dễ phản tác dụng ”
Bạch Nhất Hàm nghĩ đến đời trước khi cậu nhìn thấy Phương Dịch anh ta rõ ràng đã có chút quyền lực, hơn nữa rõ ràng vẫn còn mang đầy ngập nhiệt huyết cùng tâm đồng tình.
Sau lưng Phương Dịch không có bất luận thế lực gì, lấy bộ dáng lăng đầu thanh(*) này của anh ta bây giờ, nếu không lột xác đến khéo đưa đẩy(?), rất khó có ngày xuất đầu, ngược lại sẽ bị hiện thực tàn khốc đả kích đến thương tích đầy mình.
Nhưng nếu nói là có người đang âm thầm hộ giá hộ tống vì anh ta, hết thảy liền đều có lý.
(Lăng Đầu Thanh [愣头青]:Là một từ thường dùng để nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.)
Bạch Nhất Hàm bội phục nhìn Mục Tĩnh Viễn, anh xem người một cách lý trí và thấu đáo, này chỉ sợ là cả đời mình cũng không học được.
Mục Tĩnh Viễn hưởng thụ ánh mắt sùng bái của tiểu gia hỏa, nghĩ thầm:Tuyệt vời! Một công đôi việc, giành được sự sùng bái tiểu gia hỏa lại giải quyết được một tên tình địch, quả thực không thể tốt đẹp hơn, câu trả lời vừa rồi thật là quá cơ trí!
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Khi tới quán, bởi vì đang là giờ cơm nên người có chút đông, hơn nữa que nướng bia là tuyệt phối, người đến hút thuốc cũng có rất nhiều, mùi hương trong đại sảnh không quá mỹ lệ, sương khói lượn lờ, tiếng người ồn ào.
Phương Dịch bình thường không cảm thấy gì, dù sao thì quán thịt xiên nướng chính là cái dạng này.
Nhưng hôm nay vừa dẫn Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn vào cửa, lại cảm giác hết sức không được tự nhiên, hai người phía sau cùng không khí nơi này đúng là không hợp nhau.
Anh hơi xấu hổ quay đầu lại, nhưng phát hiện Bạch Nhất Hàm, người đáng lẽ phải cáu kỉnh nhất lại có vẻ mặt tự nhiên, cậu nhìn thấy cạnh tường có một bàn trống, trực tiếp đi qua, không có chút thần sắc ghét bỏ nào.
Phương Dịch thở phào nhẹ nhõm, cũng cười cười, bước chân nhẹ nhàng đi theo
Bốn người ngồi xuống một cái bàn vuông, Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn ngồi một bên, Phương Dịch cùng Tần Phong ngồi một bên.
Bạch Nhất Hàm cười nói:
“Nói muốn mời anh đi ăn cơm, anh chọn Diên Hào cũng là một chỗ, chọn nơi này cũng là một chỗ.
Anh đồ ngốc này cố tình muốn tới đây, là tiết kiệm tiền cho tôi phải không? Tôi cần phải cười trộm rồi”
Phương Dịch cười đến sang sảng: “Con người của tôi chính là tên mệnh nghèo a, đi Diên Hào nhưng thật ra ăn cũng không đủ no nữa.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Nơi này cũng khá tốt, mùi vị xiên nướng cũng không tồi.
Tới, hôm nay tôi mời anh, anh là vai chính, anh đi gọi món ăn, lần tới thì phải là anh mời tôi”
Phương Dịch sửng sốt: “Diên Hào tôi mời không nổi!”
Bạch Nhất Hàm chớp chớp mắt, lặng lẽ nói:
“Kỳ thật tôi cũng không thích đi Diên Hào.
Trang hoàng cùng bộ đồ ăn có đẹp đẽ đến đâu thì có ích lợi gì, cũng không phải ăn cái đĩa, mà lễ nghi quá nhiều, còn không bằng đi ăn mì sợi!”
Phương Dịch