Đào Khởi không dám tin mở to hai mắt nhìn, giọng the thé nói: “Anh nói cái gì?!”
Lý Thuận không kiên nhẫn: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi mẹ nó còn phải nói với cô bao nhiêu lần, thu dọn đồ của mình rồi cút xéo cho tôi!”
Đào Khởi quả thực không thể tin vào tai của mình:
“Lý thiếu, lúc trước là anh một mực bắt em theo anh.
Em đã theo bên cạnh anh cùng ngủ với anh lâu như vậy, anh cư nhiên lại đuổi em đi?” Cô một phen kéo ra cổ áo của mình, lộ ra dấu răng trên bộ ngực trắng nõn
“Đêm qua anh còn nói em là một bảo bối, hôm nay cư nhiên nói trở mặt liền trở mặt? Đuổi em đi, cũng phải có một lý do chứ?!”
Lý Thuận nhìn bộ ngực phập phồng bên dưới kia, hạ thân hơi nhảy một chút, nhưng nghĩ đến biểu tình ảm đạm kia của Mục Tĩnh Viễn, lạnh lùng đánh cái giật mình, lại mềm xuống, hắn kiên quyết nói:
“Cô không cần cố ý ở đây lộ thịt, cô dù có cởi hết tôi cũng sẽ không muốn cô nữa, còn dám hỏi tôi lý do, chỉ bằng cái bản lĩnh gây họa này của cô, bổn thiếu gia đã không muốn cô rồi! Tôi nói cô biết, bây giờ tôi cũng là bản thân mình còn lo không xong, lửa không lan tới trên người tôi đã không tồi, còn muốn để tôi giữ cô lại?”
Đào Khởi nhắm mắt lại, xoa nước mắt nhu nhược đáng thương nói: “Rốt cuộc sao lại thế này, Lý thiếu anh cũng nên nói rõ ràng a, em chỉ là một đứa con gái, cuối cùng là chọc tới ai a?”
Lý Thuận nghĩ đến chuyện này liền sinh khí, cả giận nói:
“Cô còn dám hỏi, ngày thường thì một bộ dáng thanh thuần, kỳ thật chính là một con điếm, thấy có tiền liền sà vào.
Cũng không nhìn xem người ta là thân phận gì còn cô là thân phận gì, Bạch tam thiếu là người cô có khả năng mơ tưởng sao? Hôm nay ở cục cảnh sát, cô có phải đã nhìn lén Bạch tam thiếu không? Ở Hoa Thành, ai mẹ nó không biết Bạch tam thiếu chính là tròng mắt của Mục tổng, cô cư nhiên dám ở dưới mí mắt hắn đánh chủ ý tới Bạch tam thiếu?! Lá gan của cô cũng thật không nhỏ a, tôi nói cho cô biết, đừng nói cô đã bị tôi chơi nát, cô mẹ nó dù có là cái thiên tiên thì tôi cũng không dám giữ cô! Mau nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi!” Vốn dĩ hắn hôm nay đã đắc tội Bạch tam thiếu, còn không biết người ta có thể buông tha hắn hay không, ả đàn bà này cư nhiên còn không thành thật, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa!
Đào Khởi hơi sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Là Mục Tĩnh Viễn……”
Lý Thuận vẫn là không nhịn được đi đến bên người cô, đem tay vói vào trong quần áo dùng sức nắm bộ ngực của cô, nhếch miệng nói: “Đúng vậy, Mục tổng đích thân lên tiếng, cô cũng coi như là rất có mặt mũi, nhanh chóng cút đi, đừng gây họa cho tôi.”
Đào Khởi ngơ ngác nói: “Tại sao lại như vậy? Mình chính là nữ chính mà, anh ấy tại sao lại đối xử với mình như vậy? Là ghen tị sao?”
Lý Thuận hung hăng siết chặt một chút, nghe được tiếng hét khổ sở của Đào Khởi mới cất tiếng nói tàn nhẫn:
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy, chuyện của Mục tổng không phải cô có thể nghị luận, cô nếu dám chạy ra ngoài đi nói hươu nói vượn để người khác tưởng tôi đã dạy cho cô, tôi liền tìm người giết chết cô!” Dù tất cả mọi người hoài nghi Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch tam thiếu có một chân ( hảo đi mạch não hai người họ không ở cùng một kênh), nhưng cũng không ai dám nói ra, ả đàn bà này quả nhiên không có đầu óc, nếu cô ta chạy ra ngoài đi nói hươu nói vượn, tất cả mọi người sẽ nghĩ là nghe được từ hắn, đến lúc đó đừng nói Mục Tĩnh Viễn nổi bão, riêng Bạch gia, cũng sẽ một giây làm hắn chết không có chỗ chôn.
Ả này này nếu quản không được miệng mình, thì không thể để cô ta tung tăng nhảy nhót rời khỏi đây.
Đào Khởi sợ hãi nhìn sắc mặt âm trầm của Lý Thuận, cô biết hắn nói chính là nghiêm túc, cô lại một lần cảm nhận được cuộc sống chân thật ở đây, Lý Thuận trước mặt không chỉ là một cái tên bằng phẳng trên trang giấy, mà thật sự là một con chó dại có thể cắm chết cô
Mà ngắn ngủn hai lần gặp mặt nam chính, Mục Tĩnh Viễn cũng không phải là nam chính âm trầm lại thâm tình yếu ớt như trong tiểu thuyết kia.
Anh ta cường đại như vậy, thật làm cho người ta sợ hãi, có thể dùng một câu nói nhẹ nhàng mà dễ dàng quyết định sống chết của cô
Cô nhìn biểu tình của Lý Thuận, có thể dễ dàng nhìn ra hắn động sát tâm, tên chuyên bắt nạt kẻ yếu kẻ bất lực này, chỉ biết khi dễ phụ nữ, nhưng cô lại không dám đắc tội hắn.
Nước mắt cô cuồn cuộn rơi xuống, hoa lê đái vũ (*)nói:
“Lý thiếu em biết sai rồi, làm sao mà em dám nghị luận chuyện của Mục tổng, hơn nữa em thật sự không có nhìn lén Bạch tam thiếu a.
Em vẫn luôn đi theo sau lưng anh.
Lúc Bạch tam thiếu nói chuyện, em mới ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, anh ấy có thân phận đó, em nào dám nhìn chằm chằm anh ấy a, chỉ có liếc mắt một cái, chẳng lẽ chính là tử tội sao? Em bất quá cũng chỉ là một đứa con gái, em không có ác ý a, khi người khác nói chuyện nhìn một cái chẳng lẽ không bình thường sao?”
(*Hoa lê đái vũ: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Lý Thuận xoa nắn cầu thịt trong tay, đánh giá cô một phen, chế nhạo:
“Có trách thì trách cô nhìn không đúng người, cô nhìn xem thời điểm có Mục tổng ở đó, có một người nào dám nhìn chằm chằm Bạch tam thiếu? Cô cũng không cần ở đây giả bộ đáng thương, nhân lúc còn sớm cút đi, đồ tôi từng đưa cho cô cũng có thể mang đi, đừng chờ đến khi tôi quăng cô ra ngoài!”
Bạch Nhất Hàm! Một người sống không được mấy ngày, cư nhiên lại hại cô như vậy! Nhìn ánh mắt không có ý tốt kia của Lý Thuận, cô biết hôm nay vô luận như thế nào cũng không ở lại được, cô không dám trì hoãn nữa, vội vàng lên lầu đi thu dọn đồ của mình, nghĩ nghĩ lại trộm cầm đi một cái nút áo đá quý của Lý Thuận, mới xuống lầu ra ngoài.
Thời điểm đi tới cửa, rốt cuộc cũng không cam lòng, cô điều chỉnh một chút biểu tình, quay đầu lại nhu nhược hỏi:
“Phùng Quần, chính là đại thiếu gia của Phùng gia, anh ta thế nào rồi?” Hắn rốt cuộc khi nào mới có thể động thủ giết Bạch Nhất Hàm?!
Lý Thuận liếc nhìn cô một cái, nói: “Còn không mau cút đi, hỏi thăm chuyện này để làm gì?”
Đào Khởi, nhu nhược khóc ròng nói:
“Lý thiếu, mặc kệ anh có tin hay không, em là thật sự thích anh, hôm nay ở cục cảnh sát, chính là bởi vì chuyện của