Thẩm Thiên Dương cười đến ôn nhuận:
"Mẹ, con yêu cô ấy, chưa bao giờ so đo thắng thua.
Chỉ cần con có thể cùng cô ấy ở bên nhau, có thể làm cô ấy cũng yêu con, thì con đây chính là người thắng lớn nhất rồi."
Mẹ Thẩm mỉm cười nói:
"Có thể được con trai mẹ yêu sâu đậm thế này, Bạch Tuyết Tình là một cô gái hạnh phúc.
Không đúng, theo như con nói như vậy, con bé còn chưa yêu con sao?!" Vậy thằng con mình không phải đang làm việc không công à?
Thẩm Thiên Dương ho khan một tiếng, ánh mắt có chút lập loè nói: "Cô ấy đương nhiên yêu con, con là nói con đã thắng"
Mẹ Thẩm nhìn thần sắc mất tự nhiên hiếm thấy của con trai cùng tầm mắt trong lúc lơ đãng hướng ra cửa, ở trong lòng nặng nề thở dài:
Con trai ngốc của mẹ, hiểu con không ai bằng mẹ, tâm tư của con sao mẹ lại không đoán ra được? Mà thôi, xem mẹ có thể giúp con một phen được không, để con được như ước nguyện đi.
Tin tưởng cô gái đã lọt vào mắt xanh của con trai mình, nhất định là ngàn dặm mới tìm được một.
Huống hồ cô con gái của Bạch gia bà cũng biết, là một cô gái khôn khéo làm luyện, không hề có bất luận tai tiếng gì.
Chỉ sợ, con bé đó quá khôn khéo cường thế, con trai nhà mình sợ là phải bị áp chế cả đời.
Bất quá không có cách nào, nhìn trạng thái của con trai, dù là bị áp chế, chỉ sợ nó cũng là cam tâm tình nguyện đi.
Bà khẽ thở dài một tiếng nói:
"Hy vọng con bé có thể bởi vì con cứu nó một mạng mà cảm động, từ đó mà yêu con.
Aii, con theo đuổi một cô bạn gái thôi mà cũng quá nguy hiểm, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn."
Thẩm Thiên Dương nói: "Đây cũng không thể trách cô ấy được a.
Lần này xảy ra chuyện, Tuyết Tình mới là người bị hại.
Mẹ, là có người muốn giết con dâu mẹ đó."
Mẹ Thẩm nhéo nhéo móng tay được chế tác tỉ mỉ, cười lạnh một tiếng nói:
"Đúng ah, xem ra là Thẩm gia chúng ta quá dễ nói chuyện, ai cũng dám dẫm lên một chân, ngay cả con dâu mẹ cũng dám âm mưu giết hại." Còn suýt nữa giết con trai ta!
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Lúc hai mẹ con đang suy tư, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Thẩm Thiên Dương tinh thần rung lên, vội nói: "Mời vào.
Mẹ Thẩm nhìn hai mắt lóe sáng của con trai, lại thở dài.
Bạch Tuyết Tình đẩy cửa tiến vào, thấy mẹ Thẩm, nở một nụ cười đoan trang, thoải mái hào phóng đi tới chào hỏi: "Con chào bác gái."
Mẹ Thẩm cười nói: "Chào con, tam thiếu bây giờ sao rồi? Thằng bé vì cứu Thiên Dương bị thương, bác nên đích thân cảm ơn nó"
Bạch Tuyết Tình mỉm cười nói: "Nhất Hàm đã tỉnh, bác gái ngài nói quá lời, Nhất Hàm em ấy không đảm đương nổi."
Mẹ Thẩm nói:
"Sao vậy được? Thiên Dương cứu con, là nó cam tâm tình nguyện, nhưng vừa rồi nó nói với bác, cú va chạm kia của Nhất Hàm là cứu tánh mạng nó.
Việc nào ra việc đó, có ơn thì nhất định phải cảm ơn."
Bạch Tuyết Tình xin lỗi nói:
"Mục tiêu của hung thủ là con, Thiên Dương bị thương, hoàn toàn là vì cứu con.
Tuyết Tình con thật sự là không biết nên làm sao để biểu đạt lời xin lỗi"
Mẹ Thẩm mỉm cười dắt tay Bạch Tuyết Tình nói:
"Đứa nhỏ ngốc, ai cũng biết trong chuyện lần này con cũng là người bị hại, lại không làm gì sai, có gì phải xin lỗi đâu chứ? Vừa rồi bác cũng nói, Thiên Dương cứu con, là nó cam tâm tình nguyện, con không sao thì mục đích của nó đã đạt được, con không cần cảm thấy áy náy."
Bà lại che miệng cười nói: "Nói nữa, nó vừa rồi cũng nói, một người đàn ông, bảo hộ người phụ nữ mà mình yêu chính là bản năng.
Con không để cho nó bảo hộ, thì nó mới thương tâm đấy".
Bạch Tuyết Tình gật gật đầu, trong lòng cảm động.
Chuyện lúc ấy đột nhiên phát sinh, tuy rằng cô có chút mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng quá trình lại nhớ rất rõ ràng, khi nguy hiểm ập đến, Thẩm Thiên Dương chẳng những không có một chút do dự, còn xoay người đẩy mình khỏi hướng bánh xe, nếu không có cú va chạm kia của em trai, anh ta hiện tại chỉ sợ đã nằm trong nhà xác.
Hoạn nạn thấy chân tình, hành động theo bản năng của con người là bộc lộ rõ nhất sự chân thành của họ.
Càng là loại thời điểm này, càng có thể thấy rõ bản chất một người.
Phản ứng của Thẩm Thiên Dương ngay lúc đó đã không chỉ là cứu mạng, mà là lấy mạng đổi mạng.
Một người đàn ông có thể vì mình mà bất chấp sống chết, đây là hy vọng xa vời của biết bao người phụ nữ, mà hiện giờ cô có được, là phúc phận của cô, đáng ra nên quý trọng.
Mẹ Thẩm nhìn nhìn sắc mặt của cô, mu bàn tay ở sau người giơ hai ngón "V"cho con trai, trên mặt từ ái cười nói:
"Được rồi, bác đi xem Nhất Hàm, phiền toái Tuyết Tình giúp bác chăm sóc Thiên Dương một chút."
Bạch Tuyết Tình mỉm cười nói: "Bác gái ngài quá khách khí, Thiên Dương là bạn trai con, chiếu cố anh ấy là con nên làm"
Nữ thần chính miệng thừa nhận quan hệ của bọn họ! Thần sắc nghiêm túc như vậy! Thừa nhận trước mặt mẹ mình!
Thẩm Thiên Dương tay liên tục nắm hai cái dưới cái chăn, quả thực muốn tại chỗ này bay lên! Nếu anh có thể hoạt động tự nhiên, thật muốn ôm lấy mẫu thượng đại nhân nhà mình hôn một cái! Mẹ của con ơi mẹ của con, con yêu mẹ!
Mẹ Thẩm cười nói:
"Ồ? Hai con đã ở bên nhau? Chuyện khi nào vậy? Thằng nhỏ ngốc nhà bác đúng là được như ước nguyện, nó là một đứa có phúc khí.
Tuyết Tình vừa nhìn là bác đã biết con là một đứa trẻ ngoan"
Bạch Tuyết Tình đỏ mặt lên, nhẹ giọng nói:
"Cũng......! Cũng không lâu lắm ạ.
Vốn định trong khoảng thời gian này con sẽ báo cho cha mẹ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, làm chúng ta ở bệnh viện vội vàng gặp mặt, thật là thất lễ với vãn bối."
Mẹ Thẩm ôn nhu cười nói: "Quan trọng không phải gặp ở đâu, mà là gặp mặt ai.
Nếu là một cô gái như con, dù có gặp mặt ngay cạnh đống rác thì bác cũng rất vui."
Bạch Tuyết Tình trên mặt càng đỏ, mẹ Thẩm cầm tay cô nói:
"Được rồi, bác đi xem Nhất Hàm, hai người các con trò chuyện đi.
Lần này cũng quá nguy hiểm, con yên tâm, một khi để bác tra được là ai dám đụng đến con dâu của Thẩm gia bác thì bác nhất định phải làm cho kẻ đó đẹp mắt!"
Bạch Tuyết Tình nghiêm túc nói: "Cảm ơn bác gái "
Mẹ Thẩm mỉm cười gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Tuyết Tình quay đầu, nhìn người đàn ông xanh xao yếu ớt nằm trên giường bệnh đùi phải bó thạch cao, anh ta luôn