Mục Tĩnh Viễn nhìn Bạch Nhất Hàm, thấy sắc mặt cậu không quá đẹp, vội nói: “Hàm Hàm không cần về cùng con, người làm ở nhà con cũng không ít, cứ để em ấy nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Bạch Bác Nhân không khỏi phân trần nói:
“Con đang bị bệnh, một mình về khẳng định là không được.
Nói nữa, Hàm Hàm lo cho con, dù có không đi thì cũng không nghỉ ngơi được, còn không bằng đi theo thì tốt hơn.
Nếu con là đau lòng để nó mệt, thì liệu mà nhanh khỏe lên.
Được rồi, Tĩnh Viễn còn đang phát sốt, sắc mặt cũng không tốt, trở về nằm đi.”
Nhìn theo hai người lên lầu, mẹ Bạch khó hiểu nói: “Sao anh lại đồng ý để chúng nó về? Người trong nhà nhiều vậy nếu mà chăm sóc cho thằng bé khỏe lên chút thì Hàm Hàm cũng không cần phải vất vả như vậy.
Hai đứa về nhà Tĩnh Viễn rồi, một mình Hàm Hàm sao mà chiếu cố nổi đây?”
Bạch Bác Nhân thở dài nói:
“Hiểu Nhiễm, nói vậy em cũng đã nhìn ra giữa bọn nó có gì đó không ổn.
Thật ra trước đó anh đã mơ hồ có chút cảm giác, chỉ là bác sĩ Chu đã nói Hàm Hàm sẽ sớm khỏe lại, Tĩnh Viễn lại tỏ vẻ thật sự thích nó, muốn kết hôn với nó, tin tức tốt quá nhiều, nhất thời liền không nghĩ nhiều tới chỗ hỏng.
Nhưng từ sau khi Tĩnh Viễn khó hiểu ngã bệnh, không khí giữa hai đứa nó liền càng không đúng, yêu nhau không sợ cãi vã, chỉ sợ cứ không xa không gần như vậy.
Tĩnh Viễn không phải một người mềm yếu, nếu không phải trong lòng có việc thì chút bệnh vặt này cũng không thể kéo dài như vậy.
Vừa rồi nhìn thái độ của Tĩnh Viễn, là quyết tâm muốn bỏ đi, nếu thật sự để mình nó về, e là giữa hai đứa còn tệ hơn.
Không bằng để cả hai đứa cùng về, không có người khác, giải quyết chuyện gì cũng mạnh dạn hơn, vợ chồng son mà, không có trở ngại nào mà không qua được, có chuyện gì cứ nói ra là tốt rồi.”
Mẹ Bạch cũng thở dài nói: “Aiz, nhưng mà Hàm Hàm nó……”
Bạch Bác Nhân ôm bả vai bà nói: “Yên tâm đi vợ à, Tĩnh Viễn đối với Hàm Hàm như thế nào em còn không biết sao? Dù là cãi nhau, cũng sẽ không để nó chịu thiệt.”
Mẹ Bạch gật đầu nói: “Vậy cũng đúng, aiz, hai đứa nhỏ này, thật là làm người khác không bớt lo, trai gái gì đều là món nợ của bậc làm cha làm mẹ mà.”
Bạch Bác Nhân nhẹ vỗ vai bà vài cái, ôn nhu nói: “Cho nên nha, anh đuổi hết bọn nó ra ngoài rồi, mặc kệ tụi nó đi, cứ để tự bọn nó giải quyết!”
Mẹ Bạch nhịn không được cười một tiếng, liếc xéo ông một cái.
đam mỹ hài
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Trần Hoành sớm chạy tới, bận bận rộn rộn cất hành lý của hai người lên xe, ngồi ở trong xe đợi.
Buổi sáng Mục Tĩnh Viễn mới vừa hạ sốt, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, nắm tay Bạch Nhất Hàm đi xuống lầu.
Mẹ Bạch tiến lên nói: “Đi về đến nhà con phải chú ý tĩnh dưỡng hơn, đừng nôn nóng làm việc, nghỉ ngơi nhiều hơn, thả lỏng tâm tình, vậy mới có thể mau khỏi bệnh.”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: “Dạ, dì cứ yên tâm.
”
Mẹ Bạch vuốt cổ áo của Bạch Nhất Hàm, ôn nhu nói: “Hàm Hàm, con trưởng thành rồi, đừng cứ chơi tính trẻ con.
Tĩnh Viễn đang bị bệnh, con phải chăm sóc nó với bản thân thật tốt, đừng có lúc nào cũng nóng nảy.”
Bạch Nhất Hàm rút bàn tay đang bị Mục Tĩnh Viễn nắm ra, ôm ôm mẹ Bạch, nhẹ giọng nói: “Con biết rồi, mẹ à.”
Mục Tĩnh Viễn nắm lòng bàn tay trống trơn, trầm mặc không nói gì.
Bạch Nhất Hàm lưu luyến không rời lên xe, Mục Tĩnh Viễn ngồi bên cạnh cậu, thấp giọng nói: “Có phải rất luyến tiếc không?
Anh biết, từ nhỏ em đã rất ít khi rời nhà, nhất định sẽ không quen.
Nếu không, em đừng đi, một mình anh về không sao hết"
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn gương mặt gầy ốm của anh, nhịn không được đau lòng nói: “Không sao, em cũng không thể ở nhà cả đời được, mình anh về em cũng không yên tâm.”
Mục Tĩnh Viễn khẽ thở dài một tiếng, ngón tay giật giật, nhưng vẫn nhịn xuống không nắm lấy tay cậu.
Một đường trầm mặc tới biệt thự Mục gia, tòa nhà rất lớn, cũng rất trống trải, bên trong chỉ có vài người hầu quét tước, cả tòa biệt thự có vẻ trống rỗng.
Mục Tĩnh Viễn dẫn theo Bạch Nhất Hàm mở cửa phòng, dịu dàng nói:
" Em ở đây trước, tối qua anh có gọi thông báo, đồ trong phòng tất cả đều đổi mới dựa theo sở thích của em, em nhìn xem có thích không? Anh ở ngay cách vách, có việc gì cứ gọi anh, nấu ăn là chị Lưu mà em biết, muốn ăn cái gì thì dặn chị ấy.
Nhà anh em cũng thường tới, mấy cái khác cũng không cần phải nói, tối qua em ngủ không tốt, sáng nay lại vất vả một trận với anh, mệt rồi phải không? Đi ngủ trước một lát đi.”
Bạch Nhất Hàm không có vào cửa, quay đầu lại nhìn anh hỏi: “Chúng ta không ở chung sao?”
Mục Tĩnh Viễn giơ tay sờ sờ tóc của cậu, nhẹ giọng nói:
“Anh nói bao nhiêu lần rồi, nếu mình ở chung sẽ lây bệnh cho em.
Hơn nữa buổi tối anh luôn ho khan, quấy rầy giấc ngủ của em, mình em ngủ chỗ này, còn có thể ngủ ngon.
Anh có bảo người suốt đêm qua làm một chiếc chuông đặt ở đầu giường em rồi, nó thông tới phòng anh, có việc thì có thể gọi anh.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Anh mang em đến để nghỉ mát sao? Sao em tới cũng như không vậy?”
Mục Tĩnh Viễn khẽ thở dài: “Hàm Hàm, em nghe lời đi, sắc mặt em không tốt, người cũng gầy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Nhất Hàm bực bội nói: “Em không phải là con nít, còn bảo nghe lời gì chứ?! Sắc mặt em kém là bởi vì bệnh của anh vẫn không tốt lên nên em lo lắng, anh mà khỏe rồi thì em sẽ không sao hết! Anh ngủ một mình, tối có ho thì ai sẽ đưa nước cho anh?"
"!” Mục Tĩnh Viễn thuận khí nói: “Một ly nước mà thôi, anh có thể tự đi uống.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Cái gì anh cũng có thể tự mình làm, còn cần em làm gì?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Anh chỉ là luyến tiếc để em vất vả.”
Bạch Nhất Hàm ra bên ngoài đẩy anh nói: “Thì em cũng luyến tiếc anh bị bệnh đó, thừa dịp lúc này không ho, mau về phòng anh ngủ một lát đi, tối hôm qua cũng không ngủ được bao nhiêu.”
Mục Tĩnh Viễn bị cậu đẩy trở về phòng, Trần Hoành đã nhanh nhẹn thu xếp hành lý lặng yên không một tiếng động lui ra.
Bạch Nhất Hàm đem Mục Tĩnh Viễn đẩy ngồi ở trên giường, đi tới lấy trong ngăn tủ ra một bộ đồ ngủ, đi qua giúp anh thay.
Mục Tĩnh Viễn đè lại tay cậu nói: “Anh tự thay được, em về phòng mình ngủ một lát đi.”
Bạch Nhất Hàm làu