Bạch Nhất Hàm cũng không sợ anh một chút nào, dù sao lời nói đã nói ra, không còn gì phải cố kỵ, nghĩ đến cái ngày ác mộng đó, cậu hồng con mắt nói:
“Lần trước, bác sĩ Chu tới kiểm tra, các người trốn trong thư phòng thương lượng, em đi ra tìm anh, không cẩn thận nghe được.
Tĩnh Viễn, em thật sự hy vọng rằng sinh mạng của mình có thể dừng lại vào cái ngày đó, dừng ngay khoảng khắc em đang bước khỏi cửa phòng, và vĩnh viễn cũng không cần biết về ‘phương pháp trị liệu’ này của các người!”
Mục Tĩnh Viễn tiến lên ôm chặt cậu, không màng đến sự giãy giụa của cậu, trầm giọng nói:
“Vậy em nhất định chỉ nghe được phần đầu, Hàm Hàm, em phải tin anh, tình yêu mà anh dành cho em trước nay chưa bao giờ là giả dối.
Không biết từ khi nào bắt đầu, anh đã yêu em, trước cả khi anh ước định với Tuyết Tình, sớm hơn cả lúc em yêu đương với Đào Khởi.
Em có biết anh vì cái gì lại đáp ứng lời đề nghị của Tuyết Tình không? Bởi vì anh cho rằng chúng ta cả đời đều không có khả năng, cho nên chỉ là một cái hôn ước bằng miệng mà thôi, có làm sao đâu? Hàm Hàm, em không thể hoài nghi anh như vậy, anh đối với em thế nào, chính em không cảm nhận được sao?”
Bạch Nhất Hàm giãy giụa không có kết quả, yếu ớt nói:
“Tĩnh Viễn, anh xem đi, chính là bởi vì anh cứ nói không hề có chút áp lực như vậy, em mới có thể tin là thật.
Em biết anh từ nhỏ đến lớn đều thương em, em sinh bệnh, anh sợ em ngày nào đó luẩn quẩn trong lòng, sẽ đột nhiên một đao tự kết liễu mình.
Anh muốn cho em hy vọng tốt đẹp về cuộc sống này, anh đã trả giá quá nhiều vì em.
Nhưng Tĩnh Viễn à, em thật sự không cần mà, giờ em nói cho anh biết, em sẽ không tự sát nữa, em sẽ sống thật tốt, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, có thể trở về với cuộc sống ‘ bình thường ’!
Những lời này, em vốn không định nói ra, em vốn dĩ cho rằng em phối hợp với mọi người diễn thật tốt vở kịch này thì em sẽ nhanh‘ khỏe lên ’, anh giữ nguyên kế hoạch chào bế mạc, em cũng về cái ổ nhỏ của mình, mọi người đường ai nấy đi, như vậy thật tốt, tất cả mọi người không xấu hổ, chẳng lẽ không phải đều vui vẻ sao? Nhưng anh vì cái gì rõ ràng là đang gạt em, lúc em đang lui về phía sau một bước sao anh không chịu nhân cơ hội rời đi, ngược lại còn từng bước ép sát? Thậm chí còn nói với em chuyện kết hôn hết lần này đến lần khác? Chẳng lẽ lúc anh nói ra những lời này không tự thấy buồn cười sao?!”
Mục Tĩnh Viễn tức giận đến hai mắt tối sầm lại, gắt gao ôm cậu nói:
“Đây là bí mật của em? cái ổ nhỏ của em là cái gì? Là căn nhà kia sao? Em muốn một mình trốn tới đó về sau vĩnh viễn rời xa anh?! Em cho rằng anh tự biến bản thân thành thuốc, giúp em chữa bệnh? Hàm Hàm, anh thật sự không có vĩ đại đến vậy, nếu không phải bởi vì yêu em, muốn được đến bên em, sao anh có thể đáp ứng loại chuyện này?! Em không biết bữa tiệc mừng thọ Nghiêm lão tối đó anh vui sướng biết bao nhiêu, đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh! Anh thừa nhận là anh có chuyện giấu diếm em, nhưng tuyệt đối không phải là tình cảm mà anh dành cho em!
Đúng, chú với dì phát hiện em sinh bệnh, muốn để anh an ủi em, nhưng trước khi đó chúng ta cũng đã ở bên nhau, lúc ấy anh không nói, chỉ vì sợ họ sẽ phản đối chuyện của chúng ta, nên mới thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Giờ anh biết anh sai rồi, anh không nên dùng cách đầu cơ trục lợi này để lấy được sự đồng ý của hai người họ, nếu lúc đó anh trực tiếp làm rõ chuyện của chúng ta, em sẽ không có hiểu lầm trầm trọng như vậy!”
Mục Tĩnh Viễn sau trận ốm dài cùng Bạch Nhất Hàm giằng co một lát liền không có sức lực, bị Bạch Nhất Hàm dùng sức tránh ra, cậu lui về phía sau một bước, cúi đầu nói:
“Là hiểu lầm sao? Tĩnh Viễn, em bây giờ thật sự không dám tin anh nữa, đầu óc em đâu thông minh bằng anh, lời anh nói, câu nào là thật, câu nào là giả, em căn bản không phân biệt được.
Nếu anh thật sự coi em là em trai, thật sự yêu thương em, thì đừng gạt em nữa, em chỉ muốn có được một câu nói thật, không muốn sống trong lời nói dối ngắn ngủi."
Mục Tĩnh Viễn bị cậu đẩy lui về phía sau vài bước rồi ngồi xuống trên giường, suy sụp dùng tay đỡ trán nói:
“Nhất Hàm, em không tin anh, em chỉ dựa vào vài câu đối thoại không nguyên vẹn liền lật đổ đi tình cảm mà anh dành cho em, chẳng lẽ mối quan hệ bấy lâu nay của chúng ta ở trong mắt em đều không đáng một xu sao? Tại sao em lại không hề tin tưởng anh? Chuyện này Tuyết Tình cũng biết, em không tin chị em sao? Hay em vẫn cảm thấy tất cả mọi người đang cấu kết lừa em?”
Bạch Nhất Hàm xoay đầu nói: “Em biết mọi người đều muốn tốt cho em, em cũng không có ý trách anh, chỉ là chúng ta thật sự không cần phải tiếp tục trì hoãn đối phương như vậy, anh nên có cuộc sống của riêng anh, anh đã vì em mà trả giá đủ nhiều……”
Mục Tĩnh Viễn đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt đỏ lên, khẽ quát: “Bạch Nhất Hàm!”
Bạch Nhất Hàm hoảng sợ.
Mục Tĩnh Viễn dùng sức lau mặt, trên mặt cũng không có biểu tình, một giọt nước mắt lại lặng yên hạ xuống, giọng nói anh khàn khàn:
“Anh xin lỗi, anh không phải muốn quát em, chính là em…… anh không hiểu, sao em có thể nói ra câu từ bỏ anh dễ dàng như vậy, Hàm Hàm, anh ở trong lòng em, rốt cuộc được coi là gì? Vốn dĩ anh cho rằng, em yêu anh, tuy rằng không sâu đậm như anh yêu em vậy, nhưng cũng…… Cũng là rất yêu, chẳng lẽ là anh tự mình đa tình sao?”
Bạch Nhất Hàm nhìn đuôi mắt anh đỏ lên, sắc mặt tái nhợt không còn tia máu, ngón tay có chút run nhè nhẹ cùng những giọt nước mắt đáng lẽ không nên xuất hiện trên mặt anh, tim cậu đau như sắp nứt ra.
Người này cậu đã yêu cả hai đời, sao có thể dễ dàng từ bỏ được? Chỉ là cậu yêu quá sâu, sâu đến mức không biết nên như thế nào mới là tốt cho anh, cậu có thể giả ngu giữ Mục Tĩnh Viễn bên mình, chỉ cần một ngày cậu “Bệnh không đỡ”, thì Mục Tĩnh Viễn có thể ở lâu bên cạnh cậu thêm một ngày, nhiều hơn một ngày cũng tốt.
Nhưng mà cậu không muốn khiến Mục Tĩnh Viễn lãng phí thời gian vô ích, không