Bạch Nhất Hàm ngồi ở mép giường, vươn một ngón trỏ cách không khí miêu tả quầng thâm dày đặc dưới đôi mắt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu anh thật sự để em đi, em mới có thể khổ sở đến muốn chết, anh......đành tin anh một lần nữa vậy, nếu anh dám gạt em, em liền thật sự hận anh."
Cậu nghĩ nghĩ lại nói:
"Nếu mà anh nhanh khỏe lên, thì......!thì em mặc anh muốn sao cũng được, anh nếu là giận em không tin anh, em để mặc anh trút giận, bảo đảm đánh không đánh lại mắng không cãi lại, được không?" Cậu nói, rồi lặng lẽ duỗi tay cầm lấy đầu ngón tay của Mục Tĩnh Viễn, cảm giác giống như lỗ hổng trong lòng một lần nữa được lấp đầy vậy, nhiệt huyết trong người không hề thoát ra ngoài, còn có từng làn gió mát rượi rót vào trong.
Cậu khẽ thở ra một hơi, giây phút này đây cảm thấy cả người nhẹ nhàng tựa như dỡ xuống tảng đá nặng ngàn cân.
Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của Mục Tĩnh Viễn, ghé vào mép giường, dùng âm lượng nhỏ như thì thào khẽ cất tiếng:
"Nếu anh nói anh thích em trân thành đáng tin, vậy thì anh vẫn là người của em, Nha, em đã cho anh cơ hội được tự do rồi, là chính anh không chịu đó thôi, đây không thể trách em được, em muốn quấn lấy anh cả đời, anh có muốn chạy thì cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Tĩnh Viễn, em quyết định bắt lấy anh không bỏ, mấy ngày này thật khó chịu, em còn chưa rời khỏi anh, mà đã đau muốn chết rồi.
Nếu thật sự rời đi, chắc đã sống không bằng chết, dù anh có gạt em thật đi nữa thì em cũng không muốn thả anh ra, ích kỷ thì cứ ích kỷ đi, dù sao em không muốn rời khỏi anh, em muốn cược một ván, dù cho có phải tan xương nát thịt thì khoảnh khắc trước khi bị hóa thành tro cốt em cũng nhất định phải quấn lấy anh.
Tĩnh Viễn, anh tốt như vậy, sao lại sẽ thích phải một tên ác độc, ích kỷ, đạo đức bại hoại lại còn ngu ngốc như em đây? Anh yêu em, cũng thật giống như mẹ em đã nói, là một đóa hoa tươi cắm trên bãi c*t trâu, anh mọi mặt đều tốt, chỉ có mắt nhìn là quá kém rồi, xem em có làm cả người anh thối hoắc không, làm anh hôi đến không đứng dậy được.
"
Cậu cười thầm một mình, ngón tay cào từng cái vào góc chăn của Mục Tĩnh Viễn, nói tiếp:
"Nhưng anh đừng lo, em đã sửa được rồi, em ngu ngốc, dễ dàng bị người ta lừa, không làm được sự nghiệp lớn lao gì.
Nhưng ít nhất em có thể làm một đứa bé ngoan, về sau em có chuyện gì cũng sẽ nói với anh, anh thông minh, em nghe theo anh thì sẽ không phạm lỗi nữa.
Anh xem sau khi em trở về, có phải làm cũng không tệ lắm đúng không? Cũng không gây ra bất kì rắc rối nào nha.
Ais, Tĩnh Viễn, kiếp trước em nhất định đã từng cứu cả thế giới, mới có thể khiến anh yêu em, đây là chuyện may mắn nhất của em."
Cậu nằm trong chốc lát, dùng tay che lại bàn tay Mục Tĩnh Viễn đã lạnh buốt vì ghim kim, đột nhiên lại dùng giọng như muỗi kêu nói:
"Cũng không thể chuyện nào cũng nói với anh được, ít nhất còn có một việc là không thể nói được.
Kỳ thật có đôi khi em suy nghĩ, anh thích em, kể cả đã biết những chuyện trước kia đó của em cũng nhất định sẽ không ghét bỏ em đâu, có phải không? Hmm, nhưng em vẫn không thể nói, em muốn mình ở trong lòng anh vẫn luôn duy trì bộ dạng sạch sẽ như vậy, đây là chuyện duy nhất em dối gạt anh, em sẽ đem chuyện này mang vào trong quan tài, sẽ không để bất luận kẻ nào biết được, đặc biệt là anh."
Cậu nằm bò, khi có chút mơ màng sắp ngủ, nghe được bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, Bạch Nhất Hàm sợ đánh thức Mục Tĩnh Viễn thật vất vả mới ngủ được, vội đứng dậy bước nhanh đi qua mở cửa ra.
Trần Hoành ôm một chồng văn kiện đứng ở cửa, vừa định mở miệng, Bạch Nhất Hàm đã dựng thẳng một ngón tay lên "Suỵt" một tiếng, Trần Hoành hiểu ý, khép miệng lại, lui về sau một bước.
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mục Tĩnh Viễn còn đang ngủ say, cũng không có bị kinh động, cậu khẽ thở phào, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người đi xuống lầu, Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn thứ trong lòng ngực hắn, nói: "Anh tới đưa văn kiện cho Tĩnh Viễn sao?"
Trần Hoành gật đầu nói: "Đúng vậy, Mục tổng ngủ rồi sao?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Ừa, mới vừa ngủ không lâu, vất vả lắm mới ngủ được, mấy thứ này cứ đưa cho tôi trước đi, chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ đưa lại cho ảnh."
Trần Hoành lên tiếng "Được", rồi đem văn kiện trong tay đặt ở trên bàn trà, quan sát thần sắc Bạch Nhất Hàm, cười nói: "Tam thiếu cùng Mục tổng đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi sao? Vậy thì Mục tổng nhất định sẽ rất nhanh khỏe lên."
Bạch Nhất Hàm nhướng mày nhìn hắn, nói: "Sao mà anh biết được chúng tôi có hiềm khích?"
Trần Hoành cười cười: "Tôi đi theo Mục tổng nhiều năm như vậy, đối với biểu tình hay hành động của Mục tổng không nói là hiểu hết hoàn toàn nhưng cũng coi như là cái biết cái không đi.
Ngài ấy kỳ thật là một người vui buồn không lộ, duy nhất có thể làm cảm xúc ngài ấy thay đổi nhanh chóng, cũng chỉ có chuyện của Bạch tam thiếu cậu thôi.
Khoảng thời gian trước cảm xúc của ngài ấy luôn âm u, tôi phỏng đoán, hẳn là do chuyện tình cảm với tam thiếu xảy ra một chút vấn đề nhỏ."
Bạch Nhất Hàm nói: "Ôi? Anh hiểu rõ chuyện của chúng tôi đến vậy à?"
Trần Hoành xua tay nói: "Không không không, chuyện của cậu với Mục tổng ngài ấy rất ít tiết lộ, chỉ là ngài ấy yêu cậu nhiều năm, tôi từ biểu tình cử chỉ của ngài ấy, ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút manh mối."
Tay Bạch Nhất Hàm đặt ở đầu gối chậm rãi buộc chặt, bất động thanh sắc nói: "Yêu tôi nhiều năm? Khoa trương vậy sao?"
Trần Hoành cười nói:
"Một chút cũng không khoa trương đâu, rất nhiều năm rồi, chỉ cần là chuyện của cậu, dù có nhỏ nhặt đến mấy thì ngài ấy cũng sẽ đặt lên hàng đầu; chỉ cần là cuộc gọi của tam thiếu cậu, bất luận là lúc nào gọi đến, dù là đang mở họp, thì cũng ngay lập tức nhấc máy, ngài ấy sẽ mặc kệ một bàn bảy người trong hội nghị mà nhận điện thoại của cậu, chẳng sợ đó chỉ là buồn chán gọi điện nói chuyện phiếm, ngài ấy cũng sẽ chờ cậu tắt máy trước mới có thể tiếp tục việc của mình.
Trong công ty có nhiều người rất lấy làm bất mãn với chuyện này, cảm thấy thái độ của ngài ấy đối với công việc chưa đủ nghiêm túc, nói tam thiếu ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của Mục tổng, một ít người có tâm định nhân cơ hội này tới công kích ngài ấy.
Mục tổng trước toàn thể công ty tuyên bố với tôi mà nói, em ấy mới là hàng đầu, mấy người có ý kiến, tốt nhất nuốt hết vào trong bụng, nếu bị tôi nghe được một câu nói xấu em ấy, bất luận là ai, cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý cuốn gói về nhà.
đây đều là......!A, chuyện 3-4 năm trước rồi, chuyện này, mấy lão già trong Mục thị đều biết, người khác đều nói ngài ấy là