Bạch Nhất Hàm ở sau lưng Mục Tĩnh Viễn điên cuồng xua tay, nhưng mà chị Lưu nghĩ sao nói vậy đã suồng sã nói xong.
Chị thấy cử chỉ của Bạch Nhất Hàm, ngơ ngác nói: "Tôi xong rồi tôi quên mất, tiểu thiếu gia dặn không được nói." Bạch Nhất Hàm bất lực cúi thấp đầu xuống.
Mục Tĩnh Viễn quay người lại, đôi mắt trầm tối nóng bỏng nhìn đỉnh đầu Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm cúi đầu duỗi tay đẩy anh nói: "Còn không mau ăn đi! Chút nữa là lạnh đó."
Mục Tĩnh Viễn thuận theo đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, chị Lưu đã chuồn đi, Bạch Nhất Hàm nhỏ giọng nói: "Vậy, nếm thử đi, em có thử một chút rồi, cháo này tuy rằng không quá đẹp, nhưng hương vị cũng tàm tạm."
Mục Tĩnh Viễn cầm lấy muỗng múc một miếng đưa vào trong miệng.
Bạch Nhất Hàm nhịn không được có chút chờ mong hỏi: "Thế nào? Có bị mặn không? Em nghe nói người bị bệnh ăn cái gì cũng sẽ thấy hơi mặn, nên cũng chỉ nêm một chút muối thôi."
Đúng là không mặn thật, chút vị mặn cũng không có, Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc nói: " Vị rất ngon, hmm......trông cũng rất đẹp, thoạt nhìn rất muốn ăn." ( chú thích của tác giả: Cháo màu sắc sặc sỡ, nhìn có chút giống thứ trong cái nồi mà mấy mụ phù thủy trong phim hoạt hình hay khuấy.)
Bạch Nhất Hàm nhấp nhấp miệng, vẫn là không nhịn được lộ ra một chút ý cười, cậu rụt rè nói: "Ò, lần đầu làm, thể hiện không tốt lắm, về sau thường xuyên nấu cho anh, sẽ càng ngày càng ngon."
Hai mắt Mục Tĩnh Viễn đều sắp trào ra nước, ôn nhu nói: "Em không cần thường xuyên nấu cho anh, nấu ăn rất vất vả, còn rất nguy hiểm."
Bạch Nhất Hàm nhìn đôi mắt anh nhẹ giọng nói: "Sẽ không, trước kia không thể trải nghiệm lạc thú của việc nấu ăn, hôm nay lúc em làm cháo, nghĩ là cho anh ăn, liền cảm thấy rất vui."
Mục Tĩnh Viễn cảm giác xương cốt toàn thân chỉ còn lại có hai phần trọng lượng, không khống chế được ho nhẹ một tiếng, cúi đầu hớp cháo, hai vành vai đều đỏ.
Chị Lưu bưng mấy dĩa đồ ăn kèm thanh đạm cùng một chén cơm đi ra, hắc hắc cười nói: "Mục tiên sinh bệnh, ăn chút đồ thanh đạm đi, chờ tiên sinh hết bệnh rồi, tôi lại làm khác ăn ngon."
Chị buông khay, nhanh nhẹn dọn xong đồ ăn, xoay người lại chuồn mất.
Bạch Nhất Hàm bật cười nói: "Chạy nhanh như vậy."
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu một cái, trên mặt hiện lên một tia ý cười ôn nhu.
Sau khi ăn xong, hai người trở về phòng, Mục Tĩnh Viễn vào phòng tắm tắm rửa, buổi chiều ngủ một giấc, ra chút mồ hôi, trên người rất khó chịu, anh ngồi trong bồn tắm nhắm mắt lại, nghĩ đến thái độ của Bạch Nhất Hàm đêm nay.
Nghe được động tĩnh ở cửa, mắt mở to nhìn ra, thấy Bạch Nhất Hàm mặc một chiếc áo choàng ngủ, tóc ướt dầm dề đi đến, thấy anh quay đầu lại, nhấp môi nói: "Em tới......!Giúp anh tắm rửa.".
Truyện Phương Tây
Mục Tĩnh Viễn ôn thanh nói: "Không cần, anh tự làm được, em mệt rồi, đi ngủ trước đi."
Bạch Nhất Hàm mím môi, nhẹ giọng nói: "Anh mới vừa hạ sốt, trên người nhất định không có sức lực gì, tắm rửa, vẫn quá sức."
Mục Tĩnh Viễn lẳng lặng nhìn cậu không nói lời nào, Bạch Nhất Hàm cùng anh nhìn nhau trong chốc lát, cảm giác như toàn bộ nội tâm mình đã bị anh nhìn thấu.
Cậu mím chặt môi dưới, có chút xấu hổ xoay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Vậy anh tắm nhanh lên, em đi ra ngoài trước đây."
Vừa xoay người cất một bước, liền nghe thấy Mục Tĩnh Viễn ở phía sau gọi: "Nhất Hàm."
Cậu dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
Mục Tĩnh Viễn khẽ thở dài một tiếng nói: "Anh đúng là có chút mệt mỏi, em giúp anh cũng được."
Ngón tay Bạch Nhất Hàm vặn nút thắt áo ngủ, xoay người lại đi tới, nửa quỳ ở mép bồn tắm, nghiêm túc giúp Mục Tĩnh Viễn tẩy sạch thân thể.
Đôi mắt đen kịt của Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu, Bạch Nhất Hàm bị anh nhìn đến không được tự nhiên, nhịn không được thì thào: "Nhìn em làm gì?"
Mục Tĩnh Viễn im lặng một lúc mới nói: "Ống tay áo của em ướt rồi."
Bạch Nhất Hàm "Ừa" một tiếng, nói: "Không sao hết, lát nữa em thay."
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: "Quần áo ướt mặc không thoải mái, trong phòng tắm không lạnh, không bằng cởi đi."
Bạch Nhất Hàm khựng lại, nhấc tay ra khỏi nước, chậm rãi kéo dây buộc thắt lưng, vạt áo mở ra hai bên, lộ ra cơ thể trắng nõn, bên trong ngoại trừ chiếc quần lót nhỏ thì không có gì cả.
Hô hấp của Mục Tĩnh Viễn căng thẳng, ngón tay dùng sức nắm lấy thành bồn, không lên tiếng.
Bạch Nhất Hàm cởi quần áo, lại vói tay vào trong nước, Mục Tĩnh Viễn cảm thấy tay cậu còn nóng hơn vừa rồi.
Bạch Nhất Hàm chà chà một lúc, rồi ngừng lại, ấp úng nói: "Anh......"
Mục Tĩnh Viễn chuyển mắt nhìn xuống dưới nước, dùng tay đỡ trán, nhẹ giọng nói: "Hàm Hàm, anh muốn hôn em."
Bạch Nhất Hàm dừng lại, đột nhiên cảm thấy mình bị những lời này làm cho tê liệt rồi, cậu nhấp môi dưới, bặm bặm, rồi nhỏ giọng nói: "Vậy thì hôn đi, hỏi cái gì mà hỏi?"
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu thật sâu, lồng ngực lúc lên lúc xuống, đột nhiên duỗi dài cánh tay ôm lấy gáy Bạch Nhất Hàm, kéo người đến trước mặt mình, cúi đầu hôn lên.
Khoảnh khắc đôi môi áp vào nhau, hai người đều thỏa mãn thở dài một tiếng, nụ hôn này quá nóng bỏng, động tác của Mục Tĩnh Viễn gần như được xem là gặm cắn.
Bạch Nhất Hàm mở miệng, đứt quãng phát ra thanh âm "Ô ô", cảm giác không khí trong phổi đều đã bị anh cướp đoạt hết, có chút đầu váng mắt hoa, trong cơn mê man cả người đều bị Mục Tĩnh Viễn kéo vào bồn tắm.
Nước trong bồn "Rầm" một tiếng tràn ra, khối vải dệt duy nhất trên người Bạch Nhất Hàm cũng ướt đẫm, biến thành bộ dáng nửa trong suốt dính chặt trên người.
Nhưng mà Mục Tĩnh Viễn nhìn nó không vừa mắt, rất nhanh nó đã bị tàn nhẫn ném trên sàn gạch ướt sũng.
Một nụ hôn nhanh chóng thay đổi mùi vị, tiếng "Ô ô" biến thành tiếng thở dốc nặng nề, lại biến thành tiếng rên rỉ làm người khác nóng tai.
Nước trong bồn tắm dập dìu dữ dội, một đợt lại một đợt văng tới mặt đất, Bạch Nhất Hàm quỳ gối trong bồn tắm, hai tay chống lên thành bồn, tiếng thở dốc đều thay đổi sắc thái, động tác của Mục Tĩnh Viễn phía sau kịch liệt điên cuồng xưa nay chưa từng có, rõ ràng vừa rồi vẫn là một mỹ nhân bệnh, vậy mà bây giờ lại biến thành dã thú mắt xanh, động tác kịch liệt phảng phất như muốn thúc cậu đến bay đi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nhất Hàm không còn có sức lực chống đỡ mình nữa, tay mềm nhũn sắp ngã vào bồn tắm, Mục Tĩnh Viễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, hai tay anh bắt lấy hai tay Bạch Nhất Hàm để cậu không đến mức ngã xuống.
Động tác dưới thân không ngừng, tiếng rên rỉ của Bạch Nhất Hàm đã biến thành thanh âm hừ hừ, cậu cảm thấy đầu gối rất