Mục Tĩnh Viễn nặng nề nhìn đôi mắt cậu, cúi người hôn xuống giữa cặp mày đối phương, dùng giọng nói trịnh trọng nhất cả đời tuyên bố: Anh bằng lòng
Bạch Nhất Hàm cười, cúi người đặt lên đầu ngón tay anh một nụ hôn nhẹ, khẽ nói: "Nghi thức hoàn thành, từ nay về sau, anh là người của em thật rồi, muốn chạy cũng chạy không được đâu."
Mục Tĩnh Viễn nhìn đôi mắt cậu nói: "Nơi nào có em, mới chính là nơi anh thuộc về, anh có thể chạy đi đâu được? Em mau đứng lên đi, eo không đau sao?"
Bạch Nhất Hàm nhe răng cười một cái, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, đỡ cái eo già sắp rời thành từng khúc, run run rẩy rẩy dịch về trên giường, một lần nữa ôm lấy eo Mục Tĩnh Viễn, vùi mặt trên bụng anh buồn cười nói:
"Tĩnh Viễn anh biết không? Vừa rồi em khẩn trương lắm luôn, a, giờ mới để ý, hiện trường cầu hôn của chúng ta cũng quá đơn sơ, không có hoa tươi lại không có cả nhẫn cũng chưa tính đi, em còn đang mặc áo ngủ, anh thì đang ghim kim! Này làm sao mà lưu lại kỉ niệm đẹp đẽ đây? Quả thực là lịch sử đen tối thì có á?"
Mục Tĩnh Viễn không nói chuyện, chỉ là nắm lấy cánh tay cậu nhấc lên một chút, khiến cậu ghé vào trên ngực mình.
Bạch Nhất Hàm không rõ nguyên do đem lỗ tai áp lên ngực anh.
Cậu bé ngoan, bên trong này nhảy đến "Bang bang", cùng một tiết tấu với mình, cậu buồn cười đem ngực mình áp sát ngực anh, âm thanh hai trái tim đập nhanh như nhau dần dần chồng lên.
Có thể là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, sau ngày hôm đó, thân thể Mục Tĩnh Viễn khôi phục rất nhanh, truyền dịch mấy ngày, không phát sốt lại nữa, tinh thần cũng hoàn toàn khôi phục, lại ghim kim mấy ngày củng cố một chút, ngoại trừ việc thịt đã gầy đi không mọc lại nhanh như vậy thì một chút cũng nhìn không ra bộ dáng sinh bệnh.
Tâm tình Bạch Nhất Hàm không tồi, thường làm cháo rau dưa cho anh ăn, hơn nữa tay nghề có điều tiến bộ, thoạt nhìn so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều.
Chuyện kết hôn đã được đưa vào nhật trình, Bạch gia cha mẹ tỏ vẻ ủng hộ.
Ý Mục Tĩnh Viễn là càng nhanh càng tốt, nhưng mùa đông ở Hoa Thành rất lạnh giá, Bạch Nhất Hàm có cái thói quen là bất luận chuyện đại sự gì có thể lựa chọn đều không ngay mùa đông làm, Mục Tĩnh Viễn hiểu cậu, vì thế cùng mọi người Bạch gia mở một cuộc họp gia đình thảo luận chuyện kết hôn, cuối cùng hôn lễ đã được định vào mùa hè sang năm, một tháng sau thì tổ chức trước một cái tiệc đính hôn, coi như là thông báo cho thiên hạ.
Tin tức tổng tài Mục thị cùng vị tiểu công tử của Bạch gia liên hôn khiến toàn bộ Hoa Thành này đều nổ tung nồi, không ít người thở dài, tiểu thiếu gia Bạch gia tuy rằng không cầm quyền ở Bạch Thị, nhưng cổ phần trong tay cậu lại không ít.
Huống hồ hai người đều là đàn ông, không có ai gả ai cưới thì thôi, hai nhà Bạch, Mục vốn dĩ đã thân hậu, giờ thêm một cái liên hôn, nói là cùng tiến cùng lui đều có vẻ xa lạ, quả thực chính là hợp thể.
Xem Mục Tĩnh Viễn đối với tiểu thiếu gia Bạch gia kia si tình đắm đuối, chỉ sợ sớm coi Bạch gia trở thành nhà mình rồi.
Chuyện Bạch gia e rằng anh ta còn tích cực hơn so với người nhà người ta.
Cũng không đúng, một khi bọn họ kết hôn, thì anh ta sẽ thật sự là người nhà họ Bạch.
Chuyện lần này, Bạch, Mục nói là hai nhà, kỳ thật hoàn toàn có thể xem là thành một nhà, hơn nữa sự kết hợp này, liền chính là đệ nhất đại gia ở Hoa Thành.
Kỳ thật rất nhiều người trong cuộc đối với tin tức này cũng không ngoài ý muốn, Mục gia cùng Bạch gia thân hậu đó là chuyện mọi người đều biết, hiện tại thân càng thêm thân thì cũng không có gì ghê gớm, huống chi, toàn bộ Hoa Thành có chút mặt mũi đều biết tiểu thiếu gia họ Bạch chính là tròng mắt của Mục Tĩnh Viễn, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan, ai dám động đến một đầu ngón tay của vị tiểu thiếu gia họ Bạch đó, người đầu tiên có ý kiến có lẽ không phải là cha mẹ Bạch gia, mà là Mục Tĩnh Viễn.
Bọn họ tuy rằng đã quen biết từ nhỏ, nhưng rốt cuộc không thân không thích, chỉ có thể xem như thanh mai trúc mã, hành vi như bao che con mình của Mục Tĩnh Viễn, kỳ thật chính là đánh dấu lãnh thổ, rất nhiều người đều trong lòng hiểu rõ.
Chỉ là thân phận địa vị người ta đặt ở nơi đó, người ta không làm rõ, cũng không ai dám nói ra, hiện tại hai người bọn họ truyền ra tin kết hôn, kỳ thật cũng không ngoài ý muốn.
Còn về phần Thẩm gia, từ lâu Thẩm phu nhân cũng đã vô số lần mời mẹ Bạch đi ra ngoài dạo phố, đi spa và các hoạt động khác nữa, nghiễm nhiên ở chung giống như chị em ruột thịt, cũng vài lần mịt mờ nhắc tới chuyện của Bạch Tuyết Tình cùng Thẩm Thiên Dương, muốn biết thái độ của Bạch gia và Bạch Tuyết Tình về chuyện kết hôn, đối mặt với đứa con trai si tình, người làm mẹ này cũng là rầu thúi ruột.
Ý của Bạch Tuyết Tình là chờ một chút, Bạch Bác Nhân vừa mới rút khỏi, thời gian Bạch Ngạn chính thức tiếp nhận Bạch Thị còn quá ngắn, cô hy vọng có thể ở lại Bạch Thị một thời gian nữa, có thể trợ giúp Bạch Ngạn nhanh chóng khống chế Bạch Thị.
Thẩm gia bày tỏ thấu hiểu, Thẩm Thiên Dương là một fan não tàn, tuy rằng nằm mơ đều muốn nhanh chóng kết hôn, nhưng cũng vô điều kiện ủng hộ quyết định của Bạch Tuyết Tình.
Bạch Ngạn gần đây thường thường ban đêm không về ngủ, thường xuyên ngủ lại nhà Khương Hoa, người Bạch gia đối với chuyện anh thoát kiếp FA hoan hô nhảy nhót, chỉ thiếu không đốt pháo hoa ăn mừng nữa thôi.
Đối với việc anh ngủ lại nhà Khương Hoa đương nhiên là giơ cả hai tay hai chân tán thành, nếu mà anh liên tục về nhà mấy ngày, liền sẽ có người lo lắng hỏi có phải Khương Hoa cuối cùng cũng chữa khỏi hai mắt rồi nên đã không thèm anh nữa hay không.
Bạch Ngạn dở khóc dở cười, cảm giác người trong nhà mỗi ngày đều sốt sắng muốn "Gả" anh ra ngoài, luôn đuổi anh tới chỗ Khương Hoa.
Lâu lâu lại mời Khương Hoa tới nhà ăn cơm, mỗi lần Khương Hoa tới, Bạch Ngạn đều cảm thấy bản thân là nhặt về từ thùng rác, Khương Hoa mới là người thân thất lạc nhiều năm của bọn họ, anh ngồi ở bên cạnh, nhìn người nhà ân cần chào hỏi Khương Hoa, cả cái khóe mắt cũng thèm không cho mình, trong lòng luôn cảm thấy thê lương.
[...]
Thời điểm trà chiều, Bạch Nhất Hàm ngồi ở quán cà phê, trong tay cầm muỗng nhỏ khuấy nhẹ ly cà phê, nói với Phương Dịch ngồi đối diện: "Cho nên bây giờ hai người còn đang làm căng? Cũng lâu vậy rồi, hà tất giằng co lâu như vậy? Cả hai bên đều không ổn."
Phương Dịch mím môi, nói: "Anh cũng không muốn giận, nhưng anh đuổi cậu ta mấy lần cậu ta vẫn