Phương Dịch nhấp miệng cười nói: "Nhất Hàm em thật kỳ lạ, người ta đều là sợ hãi trước hôn nhân, hôn lễ càng gần thì càng sợ, anh chưa từng nghe nói đến có người gấp không chờ nổi như em.
Nói, nếu cả hai đều sốt ruột, sao không định ngày cưới gần một chút?
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ: "Không có cách nào, em là một con người sợ lạnh, mùa đông không thích ra khỏi nhà xíu nào.
Đó giờ luôn có một thói quen, chính là không làm bất cứ đại sự gì vào mùa đông cả, cái thói quen này Tĩnh Viễn đương nhiên biết.
Anh ấy nói không muốn để hôn lễ của bọn em xuất hiện một chút tiếc nuối nào.
Mùa xuân thì ấm áp, nhưng mà gió lớn, cho nên liền định vào mùa hè."
Phương Dịch nhún vai cười nói: "Hai người cũng thật thú vị, theo lý anh ấy nói như vậy, mùa hè thì nóng, mùa thu cũng gió lớn, mùa đông lại lạnh, thế hai người phải làm sao bây giờ? Nhưng mà cũng đúng, quan tâm gì tổ chức hôn lễ khi nào, dù gì tháng sau lấy giấy chứng nhận rồi thì hai người chính là bạn đời hợp pháp, hôn lễ cũng chỉ là một hình thức tuyên bố cho thiên hạ mà thôi."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Tĩnh Viễn cũng nói như vậy."
Phương Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm: "Đúng rồi, anh nhớ tới còn có chút việc, phải đi trước đây, em còn ngồi chỗ này một lát phải không?"
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "A, vậy anh đi đi, em ngồi thêm một lát nữa, Tĩnh Viễn nói chút nữa sẽ tới đón em, chuyện của Tần Phong, anh cứ từ từ suy nghĩ lại đi."
Phương Dịch "Ừm" một tiếng, gật gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Nhất Hàm một tay nâng đầu, chán đến không biết làm gì cho từng viên đường vào cốc, đột nhiên nghe được một tông giọng trầm bên tai: "Một tách cà phê đang ngon cũng bị em làm hỏng rồi."
Bạch Nhất Hàm đã quen với giọng nói này đến tận xương tủy, nhưng mỗi lần nghe thấy, vẫn có cảm giác như bị điện giật, cậu né sang một bên, chà xát lỗ tai nói: "Anh tới rồi à? Có muốn cà phê không?"
Mục Tĩnh Viễn ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn cốc cà phê trước mặt chất đống mấy viên đường, buồn cười nói: "Anh tới được một lúc rồi, tiếc là người nào đó không nhìn thấy."
Bạch Nhất Hàm cả kinh: "Ể? Anh tới từ lúc nào vậy?"
Mục Tĩnh Viễn sờ sờ đầu tóc của cậu, ánh mắt như nước, ôn nhu nói: "Ngay lúc em nói cũng sốt ruột kết hôn.
Lỗ tai Bạch Nhất Hàm lặng lẽ đỏ, ấp úng: "Em chỉ nói bậy thôi."
Mục Tĩnh Viễn vẫn như cũ cười: "Được, Hàm Hàm của anh muốn nói gì thì là cái đó.
Đúng rồi, nói cho em biết một tin, Đào Khởi đã chết."
Bạch Nhất Hàm sửng sốt, hỏi: "Sao lại chết? Chuyện khi nào vậy?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Chỉ mới hôm nay thôi, vừa rồi anh nhận được cuộc gọi, nói là Ngụy Toàn trốn y tá trộm vào phòng Đào Khởi muốn làm tình với cô ta.
Đào Khởi không chịu, Ngụy Toàn vốn dĩ đã bực tức ả, cho rằng bản thân vào bệnh viện tâm thần đều là do Đào Khởi hại, hắn còn tiếp tục đi tìm cô cũng đã là chịu thiệt, không ngờ lúc ân ái cô ta kịch liệt phản kháng.
Trong suy nghĩ của Ngụy Toàn đây chính là phản bội, trong cơn tức giận hắn đã bóp cổ cô ta đến chết."
Bạch Nhất Hàm sửng sốt trong chốc lát mới nói: "Vậy Ngụy Toàn xử lý như thế nào?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Hắn vốn dĩ chính là nhân vật có mức độ nguy hiểm cao.
Tự tay giết Đào Khởi, ngược lại khơi dậy hung tính, lại liên tục làm bị thương hai nhân viên y tế khống chế hắn.
Hiện tại đã bị tiêm thuốc an thần đưa đến phòng bệnh đặc biệt, đại khái phần đời còn lại đều sẽ bị trối trên giường "
Bạch Nhất Hàm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Vậy hắn......!thành công rồi sao? Ý em là với Đào Khởi?"
Mục Tĩnh Viễn ôm bờ vai của cậu nói: "Ừa, xong việc, tâm tư Đào Khởi có lớn đến đâu, về mặt thể lực cũng chỉ là một cô gái, sao có thể sánh với Ngụy Toàn? Anh nghe người ta nói, Đào Khởi chết......!rất thảm, đôi mắt mở to, trông bộ dạng như không thể tin cùng không cam lòng."
Bạch Nhất Hàm thở dài.
Mục Tĩnh Viễn nói: "Hàm Hàm, em không phải lại động lòng trắc ẩn chứ? Đào Khởi đó chính là một lòng một dạ nhớ thương nghĩ cách khiến em và Thẩm Thiên Dương chết đấy."
Bạch Nhất Hàm nói: "Cũng không phải, chỉ là giết người bất quá đầu chỉa xuống đất, hận thù sâu nặng gì thì chết rồi cũng đã kết thúc, cô ta cũng chỉ là một cô gái, chết kiểu này, ais......"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Chuyện này là ngoài ý muốn, Ngụy Toàn đó chẳng những là người điên, còn là một tên cặn bã.
Thật ra đây cũng là lỗi của bản thân cô ta, tự nhiên dám đi trêu chọc người như vậy, đúng là tự coi mình là nữ chính của thế giới này, cho rằng cái dạng người gì cũng có thể qui hàng mình sao?"
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy, con người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình, ông trời cũng mặc kệ ngươi có phải con gái hay không, gây nhân gì, thì phải gặp quả đó, đây cũng là nhân quả tuần hoàn.
Lúc em gặp cô ta, nói rằng giữa hai người em và cô ta không thể cùng tồn tại, chỉ có thể một người được sống, kỳ thật là hù dọa cô ta thôi, không nghĩ tới những lời này giờ lại thật sự ứng nghiệm."
Mục Tĩnh Viễn siết chặt cánh tay nói:
"Nhóc con, cái gì cũng dám nói, gì mà chỉ một người được sống? Cô ta lấy cái gì mà so với em? Bất quá chỉ là một con rắn cái tâm địa xấu xa mà thôi, tính mạng người khác không đặt trong lòng, suốt ngày muốn người ta chết, vọng tưởng khiến cả thế giới đều xoay quanh mình, chết rồi cũng không oan.
Đừng nghĩ nữa, miễn cho phá hủy tâm tình, đi thôi, chúng ta về nhà."
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, đứng lên cùng Mục Tĩnh Viễn sóng vai rời đi.
Kỳ thật về Đào Khởi, Mục Tĩnh Viễn còn có chuyện chưa nói, từ sau khi Mục Tĩnh Viễn tới gặp mặt, cô ta luôn rơi vào tình trạng tự mình hoài nghi, tinh thần dần dần giống như thật sự xảy ra vấn đề.
Có đôi khi sẽ hoài nghi xuyên qua gì đó thật sự chỉ là bản thân tưởng tượng, căn bản không tồn tại.
Cảm xúc luôn khi khóc khi cười rất bất ổn, có đôi khi sẽ điên cuồng khóc lớn hô to, bộ dáng rất suy sụp, thật ra bây giờ chết đi, cũng là giải thoát rồi.
Trên đường trở về, Bạch Nhất Hàm vẫn luôn rất im lặng.
Mục Tĩnh Viễn liên tiếp quay đầu lại nhìn cậu, Bạch Nhất Hàm nhịn không được nhắc: "Không lo chuyên tâm lái xe, nhìn em làm cái gì?"
Mục Tĩnh Viễn lấy ra một tay nắm tay cậu nói: "Còn vì chuyện Đào Khởi mà không vui sao? Đừng nghĩ nữa, cô ta không đáng,