Bạch Nhất Hàm hung hăng cầm lên một quả quýt, nói: “Đúng vậy, em cũng không tin Nghiêm gia chỉ là sân chơi của mỗi Nghiêm Miểu! Ỷ vào có quyền có thế thì có thể khi dễ người khác như vậy sao? Đại thần Nam Sơn của em cũng có hậu viện chứ bộ! Chúng ta phải nghĩ làm sao cho bọn họ ngậm cay nuốt đắng ha ha!”
Mục Tĩnh Viễn lấy quả quýt trong tay cậu lột vỏ, ngoài miệng nói: “Yên tâm đi, sẽ cho bọn họ một bài học".
Bạch Nhất Hàm nhận lại một múi quýt, ăn xong rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh nói chuyện này có nên đừng quá nhằm vào Nghiêm Miểu hay không, bà ta cũng là bị lừa.”
Mục Tĩnh Viễn lại đưa sang một múi nữa, cười nói: “Bà ta bị lừa, nhưng theo mô tả của em, phương thức xử lý của bà ta cũng quá mức cực đoan rồi, hơn nữa có cảm giác chẳng biết phân biệt đúng sai, quá ngang ngược, bà ta quy chụp toàn bộ lỗi lầm lên Nam Sơn, để một mình y gánh vác sai lầm của chồng mình.
Hơn nữa em nhìn mỗi một hành động của bà ta, từng bước từng bước một khiến Nam Sơn thân bại danh liệt, sau đó còn bỏ thêm mồi lửa cuối cùng, ép chết Nam Sơn.
Cứ cho là sinh tử đại thù đi, thì một khi người đó chết cũng coi như kết thúc rồi, nhưng bà ta thậm chí còn phá hoại lễ tưởng niệm của y, đủ để nhìn ra bản chất ác độc của bà ta.”
Bạch Nhất Hàm cẩn thận suy nghĩ, oai oán nuốt quýt xuống bụng, tức giận nói: “Anh nói đúng, bà ta cũng không phải người tốt, còn chưa thấy bà ta xử lý Hạ Nguyên, sau khi Nam Sơn chết bọn họ vẫn ân ái như trước, căn bản một chút ảnh hưởng cũng không có, đại thần Nam Sơn bị chết quả thực quá oan uổng!”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Bây giờ có anh với em can thiệp, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ, ít nhất bọn họ cũng không dám ép chết Nam Sơn, nhưng danh dự bị hao tổn lại là không tránh khỏi.
Bị người yêu phản bội, danh dự bị tổn hại, đối với Nam Sơn mà nói vẫn là đả kích trầm trọng, việc chúng ta phải làm, chính là giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất.
Nếu Nghiêm Nham và Nghiêm Phái có thể kéo về phe chúng ta, đó sẽ là một sự trợ giúp vô cùng lớn.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, còn có Phái Phái, nhưng con bé ở kiếp…… Phi, ở trong mộng không có ra tay, lần này em ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: “Trong giấc mơ của em, Nghiêm Phái và Nghiêm Nham chỉ là fan sách của y, một bên là tác giả yêu thích, một bên là cô nhỏ ruột thịt, bên nào thân hơn vừa nhìn đã thấy, hơn nữa bọn họ không chắc là đã biết được toàn bộ chân tướng.
Hẳn cũng không nghĩ tới Nam Sơn sẽ chết, không ra tay cũng là về tình cảm có thể tha thứ, nhưng nếu chúng ta phơi bày sự thật ngay trước mắt họ, nói rõ lợi hại và kết cục xấu nhất thì bọn họ không chắc còn ngồi yên được.
Nghiêm Nham người này luôn luôn trung quy trung củ*, người cũng trầm mặc ít lời, anh không biết cậu ta có thể ra tay hay không, nhưng dù không làm gì, ít nhất anh ta cũng sẽ trung lập, giúp đỡ cả hai bên.
Nghiêm Phái trên người có một tinh thần hào hiệp, nhìn thấy chuyện như vậy, lại có chúng ta giúp đỡ, hẳn là không ngồi yên được.”
(*Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.)
Bạch Nhất Hàm nắm tay nói: “Nghe anh nói như vậy em liền có niềm tin, trước tiên em sẽ kéo Phái Phái tới, sau đó lại hỏi qua thái độ của Nghiêm Nham.”
Nói làm liền làm, cậu nhét phần quýt còn dư vào miệng Mục Tĩnh Viễn, rồi lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Phái.
Mục Tĩnh Viễn mồm ngậm toàn quýt, dở khóc dở cười nhìn Bạch Nhất Hàm đối với điện thoại “Alo” một tiếng.
Nghiêm Phái vui vẻ nói: “Nhất Hàm? Anh tìm em có việc gì sao?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Phái Phái, lần trước em có nói với anh, em cũng là người hâm mộ sách của đại thần Nam Sơn, phải không?”
Nghiêm Phái nói: “Đúng vậy, em nói thật đó!”
Bạch Nhất Hàm hít một hơi nhỏ, nói: “Anh có tin tức về đại thần Nam Sơn, em có muốn biết không?
Nghiêm Phái hưng phấn nói: “Thật sao?! Nhất Hàm anh tuyệt quá đi! Anh có ảnh chụp y sao? Share cho em share cho em đi! "
Bạch Nhất Hàm nói: “Ảnh chụp anh có, còn có chút chuyện khác, trong điện thoại nói không rõ được.
Nếu không em tới gặp anh, anh sẽ nói cho em.”
Nghiêm Phái nói: “Được đó, đúng lúc hôm nay em không có lớp, giờ em tới liền!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Á đừng cúp máy! Em biết tới đâu gặp anh sao?”
Nghiêm Phái đĩnh đạc nói: “Đó còn phải hỏi? Anh với Mục tổng dính nhau như keo 502 vậy đó.
Nhất định là đang ở trụ sở Mục thị rồi, khi nào em đến sẽ gọi lại cho anh.”
Bạch Nhất Hàm sắc mặt đỏ lên nói: “Không cần đâu, cạnh Mục thị có một quán cà phê, anh tới đó chờ em.”
Nghiêm Phái hoan hô nói: “Yeah, không cần đối mặt với cái người mặt đen kia thì càng tốt, em sẽ tới đó liền! Đại thần Nam Sơn em tới đây!”
Trước khi tắt máy, Bạch Nhất Hàm mơ hồ nghe được Nghiêm Phái hô một tiếng anh hai, cũng không để ý, quay đầu lại nói với Mục Tĩnh Viễn: " Em hẹn Phái Phái ra rồi”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Chuyện này quả thật đối mặt nói chuyện thì tốt hơn, anh đi cùng em.”
Bạch Nhất Hàm xua tay nói: “Không cần không cần, một mình em đi gặp con bé là được rồi, Phái Phái có chút sợ anh, có anh ở đó em ấy sẽ không dám nói chuyện.”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói: “Cô bé đó sợ anh làm cái gì?”
Bạch Nhất Hàm bóp mặt anh, cười nói: “Ai bảo anh cả ngày duy trì cái bộ mặt nghiêm túc như vậy, người ta chỉ là một cô gái nhỏ, đương nhiên là sợ rồi, thôi em đi đây.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Cô bé đó không đến nhanh vậy, vội vàng như vậy làm gì?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Em cần phải suy nghĩ làm sao nói cho con bé, có nên nói cả chuyện mình bàn luôn không?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đừng nói về chuyện giấc mơ, em chỉ cần nói là em trong lúc vô ý phát hiện.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Ừm, em hiểu rồi.”
[…]
Bạch Nhất Hàm tới quán cà phê, lúc này quán không có ai, cậu bước vào phòng riêng của mình, không chờ quá lâu, Nghiêm Phái liền đến, có thể thấy được cô sốt ruột thế nào.
Bạch Nhất Hàm vẫy tay về phía Nghiêm Phái, Nghiêm Phái hai mắt sáng lấp lánh chạy tới, còn chưa đặt mông ngồi xuống, liền lớn tiếng hỏi: “Ảnh chụp của đại thần Nam Sơn ở đâu? Mau giao ra đây!”
Bạch Nhất Hàm cười khẽ một tiếng, móc di động ra, chuyển bức ảnh mà lúc trước cậu van nài nửa ngày mới khiến Nam Sơn đồng ý tự chụp mình gửi tới, Nam Sơn chưa tự chụp mình bao giờ, nhưng dưới "móng vuốt " bám riết không tha của Bạch Nhất Hàm, cuối cùng cũng đáp ứng chụp một bức cho cậu.
Bức ảnh đầu tiên được chụp bởi một người chưa từng selfie không tính là đẹp, thoạt nhìn biểu tình hơi đơ, ánh mắt cũng không linh động, nhưng giá trị nhan của y vẫn như cũ thuyết phục Nghiêm Phái, cô một phen đoạt lấy di động, hai mắt thành hình trái tim nói: “Hóa ra đại thần Nam Sơn trẻ tuổi đẹp trai như vậy, em vốn còn tưởng rằng y là một ông chú mặt đầy râu chứ!”
Bạch Nhất Hàm “Hừ” một tiếng lấy lại di động nói: “Y không phải ông chú, nhưng lại lọt hố của một ông chú.”
Nghiêm Phái còn chưa có xem đủ mà di động đã bị cướp đi, vội vàng nhào lên đoạt lại, liền đoạt biên nói: “Nhất Hàm, là anh em chí cốt, share ảnh cho em đi!”
Bạch Nhất