Nghiêm Phái cả người đều nổi giận, cô nhìn ảnh chụp của Nam Sơn, tức muốn nổ tung cả vệ ngân hà: “A a a! Tức chết tôi rồi, tên cặn bã đó là ai?!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Người này, vừa mới bắt đầu không thể điều tra ra thân phận, anh liền nghĩ, yêu đương thôi mà, có cần phải thần bí như vậy không? Sau đó người của Tĩnh Viễn phát hiện gã bạn trai thần bí của đại thần Nam Sơn tới nhà tìm y, liền chụp ảnh gửi đến.
Tình cờ làm sao, chúng ta đều biết người đàn ông này, vào ngay lúc đó bọn anh mới phát hiện gã.”
Nghiêm Phái nghe vậy thì tập trung tinh thần, vội la lên: “Đều biết? Em cũng quen sao? Là người trong vòng? Anh đừng úp úp mở mở nữa mà, mau nói đi.”
Bạch Nhất Hàm trầm giọng nói: “Là Hạ Nguyên.”
Nghiêm Phái gật đầu nói: “Hm……, Hở?! Anh nói cái gì?!”
Cô lập tức nhảy dựng lên, trợn tròn cả hai mắt.
Bạch Nhất Hàm vội vàng kéo cô lại, trầm giọng nói: “Em đừng hấp tấp, nghe anh nói hết câu đã, lúc ấy anh với Tĩnh Viễn cũng rất kinh ngạc, sự tình liên quan đến Nghiêm gia và đại thần Nam Sơn, 2 người bọn anh không thể không nghiêm túc đối phó.
Sau đó bọn anh lại tiến hành điều tra kỹ càng hơn, anh cũng thâm dò thử đại thần Nam Sơn không hề phòng bị mấy lần.
Sau khi sắp xếp thông tin có được, bọn anh mới đưa ra kết luận trước đó: đại thần Nam Sơn và cô nhỏ của em đều bị lừa.”
Nghiêm Phái hiển nhiên có chút tiêu hóa không được từng đó tin tức giật gân này, ấp úng nói: “Sao lại là ông ta? Ông ấy đối xử với cô nhỏ của em……”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, bọn họ đều bị Hạ Nguyên lừa, gã cưới cô nhỏ em, là vì lợi ích liên hôn chiếm đa số.
Sau khi kết hôn vẫn luôn đối xử rất tốt với cô nhỏ của em, là một người chồng mẫu mực trong giới, nếu là yêu vậy thì quá tốt, chỉ là, theo như bọn anh điều tra cùng phân tích thì gã căn bản không phải yêu người khác giới, mà là đồng tính hoặc song tính luyến.”
Nghiêm Phái ôm trán dựa vào sô pha, lẩm bẩm: “Anh cho em bình tĩnh đã, để em load load.”
Qua một hồi lâu, cô mới trầm giọng nói: “Chuyện này, các anh đã xác định rồi phải không?”
Bạch Nhất Hàm lấy điện thoại đặt lên, bấm vào bức ảnh cho người lúc trước chụp được, đem bức chụp chính diện kia cho Nghiêm Phái nhìn, nói: “Vô cùng chắc chắn, thật sự là ông ta, anh đã thử đại thần Nam Sơn rồi, y đối với chuyện làm tình nhân cho người khác dị thường phản cảm.
Tĩnh Viễn nói, Nam Sơn hiện tại hẳn là đã bắt đầu hoài nghi Hạ Nguyên, y sẽ đưa ra lựa chọn gì chúng ta sẽ sớm biết thôi.”
Nghiêm Phái nhìn chằm chằm bức ảnh nửa ngày, mới nghiến răng nói: “Thay quần áo, còn che thành cái dạng này.
Không quen biết đúng là không nhận ra!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, không chỉ là đổi trang phục, khí chất cũng có sự thay đổi lớn.
Lúc trước anh cũng chẳng nhận ra được, vẫn là nhờ trí nhớ Tĩnh Viễn tốt, đã gặp qua là không thể quên, liếc mắt một cái là đã nhận ra.”
Nghiêm Phái nói: “Mới nãy anh nói, đại thần Nam Sơn hoài nghi ông ta? Y sẽ chủ động bỏ Hạ Nguyên sao?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Rất có khả năng, nhưng chúng ta lo sợ bây giờ chính là Hạ Nguyên không chịu buông tay, còn uy hiếp và trả thù Nam Sơn.
Bởi vì từ kết quả điều tra có thể thấy, gã vô cùng si mê Nam Sơn.
Tĩnh Viễn có nói, gã sẽ không dễ dàng buông tay, Nam Sơn chỉ là một tác giả, thế đơn lực cô, căn bản không cách nào đối chọi với gã được, rất có khả năng sẽ thiệt thòi lớn.”
Nghiêm Phái cả giận nói: “Ai nói Nam Sơn thế đơn lực cô, không phải y còn có chúng ta sao? Không ngờ Hạ Nguyên lại ghê tởm đến vậy! Em muốn đi nói cho cô nhỏ của em biết!”
Cô nói xong định đứng dậy, nhưng Bạch Nhất Hàm kịp thời giữ chặt cô lại khuyên ngăn: “Không thể nói!”
Nghiêm Phái cáu kỉnh hỏi: “Tại sao không thể nói?! Hạ Nguyên ghê tởm như vậy, còn để gã tiếp tục gạt cô nhỏ của em sao?
Bạch Nhất Hàm gắt gao túm cô lại nói: “Phái Phái em bình tĩnh chút đi! Em có từng nghĩ qua một khi cô nhỏ của em biết chuyện này sẽ đối xử với Nam Sơn thế nào không? Bà ấy sẽ tin tưởng Nam Sơn là vô tội sao? Nam Sơn sẽ bị Hạ Nguyên đẩy ra đi làm kẻ chết thay! Đến lúc đó em có thể ngăn cản được sao? Nam Sơn dù không chết thì cũng sẽ bị lột đi một tầng da! Ít nhất cũng là thân bại danh liệt!”
Nghiêm Phái sửng sốt, suy sụp ngồi xuống nói: “Anh nói đúng, tính tình của bà ấy em biết, cô nhỏ nhất định sẽ không bỏ qua cho đại thần Nam Sơn.
Nhất Hàm, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Phái Phái, thật ra anh vẫn luôn có chút do dự không biết có nên nói cho em biết chuyện này không, em kẹp ở giữa đúng là rất khó xử, nhưng em cũng thấy rồi đó, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, cần phải lặng lẽ tiến hành.
Sự tình liên quan đến Nghiêm gia, anh cùng Tĩnh Viễn cần phải cẩn thận đối mặt, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định nói cho em, toàn bộ chuyện này, Nam Sơn là người vô tội nhất, y không nên trở thành vật hi sinh cho dục vọng của Hạ Nguyên, cuộc đời của y chẳng phải đã quá bất hạnh rồi sao?”
Nghiêm Phái kéo ảnh chụp của Nam Sơn ra ngơ ngẩn nhìn, nhỏ giọng nói: “Vậy, em có thể làm chút gì cho y đây?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Tĩnh Viễn nói, trước tiên phải xem thái độ của đại thần Nam Sơn đã, ảnh thông minh, anh nghe theo ảnh.
Anh nói cho em biết, cũng vì không muốn em chẳng hay biết gì, đến lúc đó một khi chuyện này bị tất cả mọi người biết, sẽ bị Hạ Nguyên miêu tả thành một bộ dáng khác.”
Nghiêm Phái cả giận: “Miêu tả thành bộ dáng gì? Đại thần Nam Sơn quyến rũ ông ta? Mắc ói, gã như vậy, cũng xứng sao!”
Cô thở hồng hộc mấy hơi, nói tiếp: “Chuyện này Mục tổng chuẩn bị làm thế nào? Có việc gì em có thể làm thì cứ nói, em tin vào đầu óc của anh ấy làm việc có chừng mực, em thì quá xúc động, làm cái tay đấm là được rồi.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Anh muốn biết, ấn tượng của Nghiêm lão gia tử với Hạ Nguyên như thế nào?”
Nghiêm Phái nói: “Nói thật với anh nha Nhất Hàm, Hạ Nguyên cái người này thực sự không được lòng ở Nghiêm gia bọn em.
Ông nội của em năm đó căn bản là không muốn đồng ý hôn sự của gã với cô nhỏ, cảm thấy nhân phẩm gã không tốt, bác em với ba em cũng phản đối, nhưng không hiểu là cô nhỏ đã bị gã rót bùa mê thuốc lú gì mà nhất quyết không phải ông ta