Bạch Tuyết Tình cắn răng nói:
“Cho nên, thằng bé mới có thể bởi vì một chút việc nhỏ này liền muốn tự hủy diệt?” Cô đỡ cái trán mình, nghĩ mà sợ nói:
“Nếu lúc ấy anh không ở bên cạnh Tiểu Hàm, nếu anh không thể ngăn em ấy lại, vậy chẳng phải hiện giờ nó……
Toàn bộ đôi mắt Mục Tĩnh Viễn đều bị bao phủ một tầng sương đen, tay nắm chặt nói:
“Có lẽ, đây là mục đích việc hạ ám chỉ của người kia.”
Bạch Tuyết Tình nói bằng giọng căm hận:
“Muốn cho em trai chết? Là người nào sẽ dùng cách âm độc như vậy? Này thật đúng là giết người không thấy máu a, nếu không có sự việc ngày hôm qua khiến cho anh hoài nghi.
Ngày nào đó em trai xảy ra chuyện, chúng ta còn ngây ngốc cái gì cũng không biết!” Nghĩ như vậy, cô nhịn không được rùng mình một cái.
Mục Tĩnh Viễn nặng nề gật gật đầu, nói: " Theo cách nói của cô, em ấy thay đổi là sau khi tôi đi công tác không lâu.
Bạch Tuyết Tình nói:
“Đúng vậy, xem ra người này là cố ý chọn thời điểm anh không có ở đây, nhất định là kiêng kị anh.
Có lẽ là nghĩ, không đợi anh trở về, Hàm Hàm chỉ sợ cũng đã xảy ra chuyện rồi, nhưng lại không nghĩ tới Hàm Hàm so với hắn tưởng tượng còn kiên cường hơn.
Thằng bé không có nổi điên, cũng không có tự hỏng mất, chỉ là học được cách quý trọng.
Quả nhiên, khi anh trở về không lâu, liền phát hiện manh mối, ‘ người nọ ’ hiện tại chỉ sợ cũng hoảng hốt rồi.”
Mục Tĩnh Viễn âm trầm nói:
“Bất luận như thế nào, nếu suy đoán của chúng ta là thật, tôi nhất định sẽ làm ‘ người nọ ’ trả giá thích đáng!”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Chuyện này, anh có muốn nói với ba mẹ tôi không?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Ít nhất không thể nói cho dì được, dì yêu Hàm Hàm như mạng.
Biết em ấy ăn phải đau khổ như vậy, chỉ sợ sẽ tức đến sinh bệnh”.
Bạn đang đọc truyện tại { .
org }
Bạch Tuyết Tình gật đầu:
“Anh nói đúng, chuyện này, chúng ta có thể cùng anh hai, cùng cha tôi thương lượng một chút, thêm một người thì nhiều thêm một phần lực lượng.
Có một người như vậy tồn tại, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Trời mới biết hắn có thể hay không có bước hành động tiếp theo, vẫn là sớm giải quyết ổn thỏa.
Tôi cảm thấy suy đoán của anh là lời giải thích hợp lý nhất.”
(Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi tới tìm cô, còn có một chuyện quan trọng khác.”
Bạch Tuyết Tình thấy anh trịnh trọng như vậy, trong lòng