Bạch Nhất Hàm kỳ quái nhìn anh một cái, không thích đồ ngọt cũng có thể ăn cái khác a, chỗ này lại không phải chỉ có bánh kem! Bất quá cậu không có nhắc lại chuyện này, chỉ hỏi:
"Anh nói xong chuyện công việc rồi sao? Còn có đi hay không?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Nói xong rồi, bên đối tác đã đi về, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà."
Bạch Nhất Hàm lầu bầu nói:
"Sao anh để người ta tự về được chứ?"
Mục Tĩnh Viễn cười nói: "Không sao."
Thẩm Thiên Dương:......!Từ đâu ra đối tác? Tên không biết xấu hổ này tự lén đi theo!
Mục Tĩnh Viễn ở đây, Bạch Nhất Hàm cũng không hỏi lại chuyện riêng tư của Thẩm Thiên Dương, sợ Thẩm Thiên Dương ngượng ngùng lại xấu hổ ( Thẩm Thiên Dương:?).
Ba người đi một vòng, Mục Tĩnh Viễn thay quần áo cưỡi ngựa, ở trên lưng ngựa dáng vẻ anh oai phong, Bạch Nhất Hàm xem đến hai mắt thành hình trái tim hồng.
Nghĩ đến cả hai đã là người yêu, trong lòng kiêu ngạo, ngọt ngào, lại có chút khủng hoảng, chỉ hy vọng ông trời đừng lấy đi tất cả, cậu nguyện ý vì thế trả bất cứ giá nào.
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười, đối với ánh mắt si mê của tiểu gia hỏa rất vừa lòng.
Thẩm Thiên Dương nhìn Mục Tĩnh Viễn như con khổng tước đang xòe đuôi, yên lặng che lại đôi mắt mình.
Đây không phải là Mục Tĩnh Viễn mà anh ta nhận thức.
Sau khi đám người Lý Thuận đào tẩu, cũng mất đi ý nghĩ muốn tiếp tục chơi, một đám người yên lặng rời khỏi Hồng Danh, Lý Thuận đột nhiên nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng:
"Đ*t mẹ! Cái quái gì vậy?! Chỉ là đầu thai tốt thôi mà lại làm như Thiên Vương lão tử! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, một khi nó nghèo túng, xem lão tử làm sao thu thập nó!"
( *Ngạn ngữ Trung Quốc: sông Hoàng Hà có chữ kì 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây thì sau 30 năm nó lại chuyển sang phía Đông.
Ý nói sự đời thay đổi.)
Vương Kỳ Dương đi theo phía sau thấp giọng nói:
"Được rồi anh Lý, đừng nói nữa, người ta là thiên chi kiêu tử, sao dễ dàng nghèo túng như vậy? Coi chừng bị người khác nghe thấy, lại gây ra một hồi thị phi, chúng ta tuy rằng rất hay phá phách.
nhưng loại người như bọn họ, chúng ta không thể trêu vào!"
Lý Thuận trừng mắt liếc hắn một cái, hung tợn nói:
"Không tiền đồ nghe lời, vừa rồi không thấy mày nói chuyện, bây giờ lại tràn trề tinh thần.
Thích nắm chân hôi của người ta như vậy, còn cùng tao ra ngoài làm cái gì?"
Vương Kỳ Dương cắn má, không nói