Lam Thiên sau khi tắm thoải mái rồi tập luyện bắn súng lẫn phòng thủ thì thoát ra khỏi dị năng.
Lam Thiên : " Sao Cơ Hàn chưa về nữa, mai mình về rồi mà cứ lo công việc."
Vừa nhắc xong, người liền xuất hiện.
Cơ Hàn lộ gương mặt mệt mỏi sau buổi chiều điều tra về loại dịch bệnh mới chẳng biết bắt nguồn từ đâu.
Nhưng khi thấy nhóc con tâm trạng liền tốt hơn.
Cơ Hàn nhíu mày : " Sao không vô nhà ?"
Lam Thiên gượng cười : " Chưa lưu vân tay, hì hì."
Cơ Hàn mở cửa cũng không quên tặng cậu chữ " ngốc ", Lam Thiên phụng má bước vào.
Có thấy ai ngốc mà đẹp như tớ chưa, hừ.
Cơ Hàn ngồi lên sofa : " Về chuyện thu mua vũ khí tôi đã dàn xếp ổn thỏa, địa chỉ....!"
Lam Thiên : " Tớ sẽ gửi định vị cho cậu."
Cơ Hàn chỉ ừm một tiếng rồi vào phòng ngủ đánh một giấc.
Hừ, cái đồ ham làm việc, chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn cậu sao ? Làm việc đến kiệt sức rồi ngủ luôn, bỏ cậu ở đây một mình.
Cơ Hàn dịu dàng, ôn nhu, quan tâm cậu đâu mất rồi.
Lam Thiên bất giác đưa tay sờ mặt dây chuyền hình mặt trăng được giấu sau lớp áo.
Phù, Cơ Hàn vẫn là Cơ Hàn, có lẽ anh ta quá mệt nên không tán gẫu với cậu được.
Lam Thiên nhìn đồng hồ, 7h tối rồi, thời gian trôi nhanh đến nỗi con người ta phải sợ hãi.
Cậu cũng không mặt dày mà trèo lên giường nằm ké Cơ Hàn, dù cậu rất muốn.
Thôi thì cứ nghỉ ngơi ở sofa vậy.
Mà nghỉ ngơi sao vô giấc ngủ lúc nào không hay luôn.
______________^-^_______________
Lam Thiên gằn giọng, lấy hết sức bình sinh mà chạy.
Cậu chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, tay nắm chặt sợi dây chuyền đến gỉ máu cũng chẳng hay biết, cứ cắm đầu chạy nhằm bảo toàn sự sống.
Lam Thiên : " Ha....hờ....hờ....mệt chết tổ tông ta rồi."
Cậu quay ra sau, có lẽ đã cắt đuôi được đám tang thi đói khát đó.
Mở lòng bàn tay ra, sợi dây chuyền giờ đã nhuốm đỏ bởi máu, câu run rẩy đeo dây chuyền lên cổ, cảm giác ấm áp như Cơ Hàn bên cạnh.
Lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, cậu nhất định sống thật tốt, nhất định.
Rạp~
Tiếng động như có kẻ đạp lên nhánh cây khô khiến nó gãy làm cậu dựng lên tầng lông tơ.
Mồ hôi từng giọt nóng hổi ướt đẫm áo, cậu quan sát động tĩnh xung quanh.
Giờ bản thân chỉ có một mình chẳng ai kề vai, gặp đám tang thi thì thật...!khó nuốt.
Cậu nắm chặt đoản đao bên hông, tinh thần trong cảnh giác cao độ.
Một bóng đen từ con ngõ phía trước dần hiện ra....con người mà.
Lam Thiên phù một cái, tổn thọ mười năm!!! Cậu nhìn người trước mặt khoảng 22 tuổi với mái tóc vàng bắt mắt.
Tay trái cầm khẩu súng lục, gương mặt chăm chú nhìn về phía cậu.
Người đó lên tiếng : " Không bị thương chứ ?"
Giọng nói sắt lạnh làm cậu sởn da gà, nuốt ngụm nước bọt trong miệng, đáp :" Em không bị thương."
Tên đó nhìn cậu từ trên xuống dưới như muốn kiểm chứng, rồi từ từ đi lại phía cậu.
Lam Thiên hoảng hốt nghĩ thầm : " Chết rồi chết chắc rồi."
Ấy thế mà tên đó đặt hai tay lên vai cậu : " Ha ha, nhóc con trông ưa nhìn đấy, cùng nhau hợp thành một đội không ?
Lam Thiên ngớ người : " Ơ...hả...."
Tên đó cười tươi như tắm gió xuân, miệng cứ ha ha vui vẻ khi gặp người sống sót giống mình.
Chẳng giống hình ảnh đáng sợ cậu tưởng tượng trong đầu.
Đây có vẻ là tên đàn ông có tâm hồn khá năng nổ, suy nghĩ đơn giản nhưng thân hình khá vạm vỡ làm người khác không dám khinh nhờn.
Lam Thiên suy đi tính lại, bản thân cậu 19 tuổi, độ tuổi không có kinh nghiệm, thể lực, nếu cứ đơn thân độc mã thì nguy hiểm vô cùng.
Nhưng nếu có tên hổ giấy này làm đồng đội thì....tốt đấy.
Một người có sức khỏe, đầu óc đơn giản thì không âm hiểm mà tính kế, vô cùng thích hợp để đồng hành trong thời điểm khốc