Tinh Nhàn đứng dậy, đi tới đứng kế Lam Thiên : " Khụ, mọi người xếp hàng theo như cậu ấy nói đi.
Cho mọi người 20 phút thoát khỏi huấn luyện nghiêm khắc, giờ nghe nhóc con này diễn trò đi."
Lam Thiên bực bội : " Diễn trò ?"
Để tôi chống mắt lên coi, diễn trò mà anh nói sẽ khiến anh bất ngờ cho xem.
Cậu quan sát đội ngũ bên dưới, mọi người đã ngay ngắn xếp hàng.
Tính kỉ luật tốt đấy, ai cũng cao to linh hoạt nên dạy dỗ chắc cũng nhàn.
Lam Thiên nắm hai tay ở đằng sau như mấy ông thầy trên trường, nghiêm giọng nói : " Tôi sẽ dạy các cậu cách tấn công khi không có vũ khí.
Đơn giản là chỉ cần vòng ra sau đối phương rồi bẻ gãy cổ.
Tránh cho đối phương làm mình bị thương là được."
Lam Thiên mắt kiên nghị nhìn đám người bên dưới với vẻ mặt tự hào, cậu không có động tác chính quy nào để dạy họ.
Những lần tấn công tang thi đều là bản năng được mài giũa theo năm tháng.
Sau này khi có dị năng hệ lửa cùng đồng đội, việc đấu tay không với tang thi ngày một ít đi nên mấy động tác ấy cậu dần không còn ấn tượng.
Tất cả chỉ là bản năng.
Đám người bên dưới nghe xong thì trố mắt nhìn, nhóc đó đang dạy cái quái gì thế ?
Tinh Nhàn ngao ngán lắc đầu, thôi thì cứ cho nhóc con đó nghịch ngợm chút để không khí bớt căng thẳng vậy.
Lam Thiên : " Nếu có vũ khí phải nhanh chóng phá hủy bộ não của đối phương, những vùng bị thương do đối phương gây ra phải chặt đi ngay lập tức.
Nếu bị thương chỗ hiểm như cổ ,lưng hoặc đầu thì tự bắn vào sọ rồi kết liễu bản thân là vừa."
Một người bên dưới đưa tay xin ý kiến, Lam Thiên gật nhẹ đầu.
Cậu trai bên dưới lên tiếng hỏi : " Sao lại phải kết liễu bản thân, chẳng phải ta nên nhanh chóng cần hỗ trợ từ y tế sao ? Những điều mà cậu nói nó hết sức kì lạ, sao không được bị thương chứ."
Lam Thiên : " Kết liễu có lợi chứ không hại, thứ nhất là vết thương không chữa được, thứ hai giúp những người khác dễ sống hơn.
Tự tử phải bắn vào đầu."
Mọi người quay sang nhìn Tinh Nhàn với ánh mắt " Mày tìm đâu ra thằng dở hơi này vậy " khiến cậu lên tiếng : " Nhóc con, thế là được, cho mọi người tập luyện tiếp đi."
Lam Thiên vâng lời gật đầu, cậu không có tấm lòng nhân hậu, đã nói đến thế bọn họ có tin hay không thì tùy.
Dẫn con ngựa đến bờ suối, nó uống nước hay không là lựa chọn của nó, cậu không can thiệp tới.
- Ai lại để cho cậu nhóc này náo loạn khu A của chúng ta vậy ?
Mọi người quay sang, cúi đầu chào : " Lệ đội phó."
Lệ Tuyết mỉm cười, đáp : " Mọi người tập luyện tiếp đi."
Đoàn người vâng lời rồi chạy bền tiếp tục.
Lam Thiên nhìn " Lệ đội phó " với ánh mắt dò xét.
Cô ta cao khoảng 1m65 với thân hình cân đối, mái tóc dài được buột cao, mặc bộ quân phục đen huyền càng tô điểm làn da trắng trẻo như gốm sứ.
Đôi mắt long lanh như trân châu, đôi môi đỏ mọng như trái chín.
Có thể được xem là mỹ nhân trong khu quân sự này.
Đến cả Tinh Nhàn, người có địa vị khá cao nơi đây cũng phải cúi người chào cô ta một tiếng.
Lam Thiên nhỏ giọng, hỏi : " Tinh Nhàn ca, cô ta là ai thế ?"
Tinh Nhàn : " Cô ta là cháu yêu của quan chức cấp cao nên được vào đây, hiện tại chỉ dưới Cơ đội trưởng thôi.
Dù là nữ nhân nhưng đi tới cập bậc đội phó cũng chẳng phải kẻ dễ trêu."
Lệ Tuyết mỉm cười thân thiện, giọng nói du dương như tiếng đàn phát ra : " Hai cậu đang làm trò gì thế ? Sao lại ảnh hưởng mọi người luyện tập ?"
Tinh Nhàn cười trừ :" Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý."
Lệ Tuyết nhìn Lam Thiên với ánh mắt sắt lạnh : " Hừ, cậu là kẻ gây chuyện mà để người khác xin lỗi."
Lam Thiên nghĩ đi nghĩ lại, bản thân không