Sau vài tiếng cũng đến nhà Lam Thiên, cánh cổng sắt kiên cố đóng kín bưng, cây trồng trong vườn vẫn tươi tốt chứng tỏ tang thi chưa đột nhập vào, mà có con người vào hay không thì chưa biết.
Lam Thiên dùng chìa khóa dưới chậu cây để mở cổng, cả bọn lần lượt đi vào.
Sau khi tập trung bên trong hết cậu bèn đóng cổng lại, chìa khóa thì giữ bên người.
An Nhiên nhìn căn biệt thự mini trước mắt, không khỏi cảm thán : " Lớn thật, một mình ở nơi này chắc đã lắm."
Lam Thiên chỉ mỉm cười chứ không nói gì, cậu mời mọi người vào nhà.
Kiểm tra xung quanh không có điểm gì bất thường hay mùi hương kì lạ nên cậu sắp xếp cho mọi người vào phòng ngủ dành cho khách.
An Khuyên cùng An Nhiên ở chung một phòng, Lệ Tuyết một phòng còn...khụ không phải cậu muốn chiếm tiện nghi của Cơ Hàn đâu.
Chỉ là cậu sợ Cơ Hàn ngủ một mình sẽ gặp nguy hiểm nên muốn anh ngủ chung với mình, đơn giản thế thôi.
Lam Thiên lấy trong không gian ra bát đũa, một ít lương thực để chuẩn bị nấu bữa tối.
Cơ Hàn cũng phụ việc, nghe theo sai khiến của Lam Thiên mà ngoan ngoãn làm theo.
Nhanh chóng một bàn ăn thịnh soạn ra lò, mùi hương thu hút thính giác của ba cô nàng trên lầu, chân như thoa dầu mà chạy nhanh xuống dùng bữa.
Lam Thiên cầm đôi đũa trên tay, nói : " Dùng tự nhiên như ở nhà."
Mọi người thi nhau gấp thức ăn, hiếm lắm khi bữa ăn này không phải mì gói hoặc cháo dinh dưỡng đóng bịch, phải ăn nhanh mới được.
Cơ Hàn từ tốn dùng bữa, khí chất cương trực của quân nhân phản phất trên người.
Anh lên tiếng : " Bọn người giết hại gia đình Lam Thiên không biết đang ở đâu, mọi người tốt nhất cẩn thận cửa nẻo."
Mọi người đồng thanh đáp : " Ừm."
Gương mặt soái ca, giọng nói trầm ấm cùng khí chất bất phàm làm mọi người tin tưởng Cơ Hàn cực kỳ.
Lam Thiên nói : " Ở đây không làm gì thì chán lắm, mọi người ngày mai hãy tập luyện đi, quan trọng là hai người."
Câu cuối dành cho hai chị em họ An, hai người họ thể lực không tốt.
Không biết có sử dụng được súng hay không ? Tâm lý còn khá mong manh, dễ hoảng hốt.
Cần rèn luyện gấp.
Lam Thiên nhìn hai chị em An Khuyên, An Nhiên rồi nói tiếp : " Ngày mai hai người thức lúc 5 giờ rồi tập trung trước sân.
Tôi sẽ rèn luyện cho hai người."
An Khuyên nói : " Này Lam Thiên, An Nhiên từ nhỏ sức khỏe đã yếu, con bé sẽ không chịu nổi."
Lam Thiên lạnh giọng, gương mặt không mấy vui vẻ trước câu nói của cô chị : " Vậy để cô ta sống trong sự vô dụng của bản thân đi, sớm muộn sự yếu đuối ấy cũng đẩy cô ta vào cái chết."
Hai chị em nhìn nhau, chẳng nói lời nào tiếp tục dùng bữa.
Vết thương trên vai đột nhiên nhói lên khiến cậu khẽ rên một tiếng, âm thanh khá nhỏ nên chẳng ai để tâm, họ cứ tiếp tục dùng bữa.
Chỉ có Cơ Hàn ngồi cạnh cậu là nghe thấy.
Anh nhíu mày rà soát cơ thể cậu, phát hiện trên bả vai lấm tấm vệt nước sẫm màu.
Do cậu mặc đồ tối màu nên không để ý sẽ chẳng nhận ra.
Cơ Hàn lên tiếng, chất giọng vốn không có tình cảm lại thêm phần âm trầm : " Bị thương ? Lúc nào ? Tạo sao chẳng nói ?"
Lam Thiên giơ tay ra hiệu bình tĩnh, nói : " Vết thương nhỏ, không sao hì hì."
An Nhiên : " Đâu có nhỏ, em thấy vết thương cũng sâu, chảy máu quá trời."
Lam Thiên nhìn cô, gương mặt hiện lên dòng chữ " Cô gái nhỏ, cẩn thận cái miệng ", cậu quay sang nhìn Cơ Hàn.
Gương mặt anh thoáng chốc lạnh lẽo như băng Bắc Cực, giá rét khiến người xung quanh run rẩy.
Mặt Cơ Hàn tối sầm, anh kéo tay Lam Thiên lên lầu hai, lôi vào phòng ngủ rồi đóng cửa cái rầm.
An Nhiên suy nghĩ : " Lam Thiên à, phải cảm ơn tôi một tiếng đấy."
An Khuyên bên cạnh nhướng mày lên, thắc mắc : " Họ sao thế ? Đang ăn cơm mà..."
An Nhiên gắp thức ăn vô chén cho chị mình, nhẹ giọng nói : " Đừng lo, lo ăn đi chị."
Lệ Tuyết sớm đã phát bực trước quan hệ của Lam Thiên cùng Cơ Hàn, họ thực sự thân thiết đến thế ư ? Cô chống tay lên bàn, dùng sức đứng lên.
Chắng nói chẳng rằng mà trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
An Khuyên ngây thơ nói : " Còn cô ấy lại bị sao vậy ?"
An Nhiên ngao ngán trước tính cách đơn thuần của chị mình.
Nhìn thôi cũng biết là tình tay ba rồi, mà cái cô Lệ Tuyết đó là trà xanh phá hoại hạnh phúc gia đình người ta.
Cô nhất định phải tiêu diệt trà xanh, tạo điều kiện giúp đỡ Lam Thiên mới được.
Baba à, người chắc hẳn rất tự hào về con đúng chứ ? Giờ con đã có bạn mới, họ rất tài giỏi nên ba không cần lo lắng cho sự an toàn của con.
Thói quen của An Nhiên là luôn trò chuyện với cha mình, được hình thành khi cha cô mất tích.
Giờ nó từ thói quen mà trở thành bản năng vậy, lúc cô đơn hoặc hạnh phúc, cô luôn nhớ về ông ấy.
An Nhiên chạm vào ống tiêm trong túi quần, cô lấy được nó trong tiệm thuốc.
Theo kinh nghiệm qua nhiều năm học hỏi ở Thiết Đại Lục cùng Trái Đất, dịch bệnh này không tự nhiên mà xuất hiện.
Chắc chắn có phần của con người.
Cô định thu thập mẫu máu của tang thi rồi bắt đầu nghiên cứu, cố tìm ra vắc xin chữa trị.
Cô biết bản thân không phải tiến sĩ tài ba gì nhưng ở thế giới cũ cô đã học tập nên đúc