Sau khi đi bộ vài tiếng, cả bọn cũng đến nhà Lam Tân.
Cảnh vật trước nhà tiêu điều đáng sợ, cây cảnh được chăm chút tỉ mỉ không tránh khỏi số phận bị giẫm đạp, không được tưới tiêu nước mà dần chết mòn.
Trên cánh cửa gỗ có vết cào cấu được hằng lên, các vệt máu dính trên cửa, bức tường cho thấy tình trạng không chút thuận lợi.
Trong mắt Lam Thiên thì sao ? Tất nhiên cậu đếch quan tâm rồi, cậu theo chủ nghĩa vô thần, tức là không tin có thần trên đời.
Nhưng luật nhân quả không chừa một ai, những việc Lam Tân cùng Vương Huệ làm không thể tha thứ.
Sớm muộn cũng gặp quả báo từ những chuyện mình gây ra.
An Nhiên sợ hãi nép mình sau chị gái, nói : " Khụ, Lam Thiên...!gia đình cậu chắc ổn thôi, đừng lo lắng."
Lam Thiên mỉm cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt khiến nụ cười trong sáng của thiếu niên trở nên thảo mai, cứng nhắc lạ thường.
Lam Thiên mở cửa, nó khóa! Buồn thật, khóa kiểu này sao tang thi có thể vô để ăn thịt hai người đó được chứ.
Cậu mò chìa khóa dưới chậu cây đặt trước cửa sau đó dùng nó mở cửa ra.
Khung cảnh trong nhà vẫn ngăn nắp gọn gàng cho thấy tang thi chưa vào đây.
Khả năng cao là hai người kia còn sống.
Lệ Tuyết đi xung quanh, cô bất ngờ kêu lên : " Mọi người đến xem này."
Lần theo tiếng gọi, dẫn dắt bọn họ tới phòng bếp.
Khung cảnh vẫn sạch sẽ, không máu me ghê rợn hoặc có dấu vết kì lạ.
Lệ Tuyết mở nắp nồi gần đó ra, An Khuyên tiến tới nhìn vào.
Hình như là nồi súp, trông cũng bình thường chẳng có gì đáng chú ý.
An Khuyên thắc mắc nói : " Tôi thấy bình thường mà."
Lệ Tuyết thở dài như bó tay trước sự ngây thơ của cô gái trẻ, cô lấy muỗng múc canh gần đó rồi khuấy đều lên.
Sau đó di chuyển muỗng lên trên mặt nước, nằm gọn gàng trong muỗng là ngón tay con người.
Cô tiếp tục khuấy, càng ngày nhiều bộ phận con người được tìm thấy như lỗ tai, ngón chân, thậm chí là con ngươi đục ngầu do nấu chín.
An Khuyên nhìn cảnh tượng trước mắt làm cứng đờ, cô đi tới bồn rửa chén nôn thóc nôn để.
An Khuyên xanh mặt : " Cái quái gì gớm vậy...ọe...ọe..."
An Nhiên tới vỗ nhẹ lưng chị mình, không quên ôn nhu an ủi.
Ba người còn lại nhìn sự việc hết sức điềm tĩnh.
Lệ Tuyết bỏ muỗng xuống, mở tủ lạnh ra.
Bên trong toàn lương thực bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Cô lên tiếng : " Đây hình như là nhà cha mẹ Lam Thiên.
Theo tôi có hai trường hợp xảy ra, thứ nhất cha mẹ cô tự dùng bộ phận trên cơ thể nấu chín rồi ăn do hết lương thực.
Thứ hai chắc gặp những kẻ...ờm không bình thường ép buột họ tự chặt bộ phận trên cơ thể."
Lam Thiên phản bác đáp án đầu tiên : " Gia đình tôi không nghèo, khi nghe tin tức chắc chắn ông ấy sẽ thu mua nhiều lương thực, không đến nỗi thiếu hụt mà tự ăn bản thân.
Với lại dịch bệnh xảy ra mới vài ngày mà."
Cơ Hàn không lạnh không nóng nói : " Dịch bệnh thật chất xảy ra vài tháng, chỉ là được chính phủ ngăn chặn tin tức.
Dù sao tôi thấy tình huống hai hợp lý hơn."
Không khí im lặng bao trùm, mọi người hết nghĩ Đông lại nghĩ Tây.
An Nhiên nhỏ giọng nói : " Tôi thắc mắc, tại sao mấy kẻ không bình thường gì đó lại ép buộc người khác nấu ăn từ bộ phận của con người.
Chẳng lẽ họ thích ăn thịt người."
Lệ Tuyết không kiềm được mà "phụt" một tiếng, cô mỉm cười đáp : " Có thể họ ăn thịt người hoặc họ đơn giản là thích nhìn người khác đau đớn, sợ hãi."
An Nhiên đỏ mặt khi thấy bản thân quá ngốc, có vậy cũng hỏi.
Cô gật nhẹ đầu rồi chẳng nói gì.
Bịch~bịch~bịch
Cơ Hàn cùng Lam Thiên quay đầu hướng lên lầu, hai người nhìn nhau như khẳng định âm thanh họ nghe chẳng phải ảo giác.
Lam Thiên tìm con dao làm bếp thật gọn nhưng sắt bén nhằm làm vũ khí.
Cậu từng bước đi lên cầu thang.
Âm thang kì lạ lại phát ra khiến dây thần kinh như căng ra, cố tập trung vào căn phòng đóng chặt trước mặt.
Cơ Hàn ra hiệu cậu lùi về sau, anh sẽ là người xung phong đi trước.
Cậu gật đầu, đứng sau anh cố gắng hỗ trợ hết sức.
An Nhiên nói : " Có chuyện gì vậy ? Sao hai người họ lại...!"
Lệ Tuyết suỵt một tiếng ra hiệu im lặng, cô rút súng lục bên hông ra, dần dần tiến lên cầu thang.
Cơ Hàn từ từ mở cửa, khung cảnh bên trong tối đến lạ thường.
Anh mở công tắc đèn gần cửa.
Ánh đèn vừa bật lên, căn phòng ngập tràng ánh sáng cho họ thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Lam Tân nằm rũ rượi trên sàn nhà, mắt ông trợn ngược trắng giã.
Trên người có nhiều vết đâm bằng dao, máu me bê bết lan tràn ướt đẫm sàn nhà phía dưới.
Một bên mắt ông đã bị móc ra nên bên trong là hốc mắt trũng sâu đen tối.
Miệng bị rạch ngoắt tới mang tai.
Trông trái tới phải, nhìn trên xuống dưới...!thảm không tả nỗi.
Như thể bị hung thủ tra tấn dã man nhiều ngày, đến khi nhàm chán mới giết chết ông ta bằng nhiều vết đâm chí mạng vào tim, bụng.
Vương Huệ cũng chẳng kém cạnh, thậm chí cách cô ta chết là điều khiến bọn họ biết