Lam Thiên sau khi đánh giấc khoảng hai tiếng thì dần tỉnh lại.
Cậu chớp chớp mắt nhìn căn phòng lạ trước mặt, chẳng hiểu tại sao mình lại ngủ trên chiếc giường lạ hoắc này.
Lam Thiên ngồi dậy, tóc tai bù xù như ổ quạ sâu giấc ngủ trông giống đứa trẻ sau vụ ẩu đả.
Sau vài phút đờ đẫn cậu chợt tỉnh ra : " Ồ, đây là phòng ngủ của chồng mình mà."
Cậu bước vào phòng vệ sinh, chải chuốt bản thân tươm tất rồi ra sofa phòng khách thư giãn, ngồi xuống rồi bật tivi lên, ăn đồ ăn Cơ Hàn nấu, uống thêm ly nước nhằm giải cứu cổ họng khô rát.
Đối với lần sống lại này, cậu cực kỳ bài xích việc tiếp xúc với người khác.
Quan trọng nhất vẫn là lương thực cùng vũ khí, đây là đồ ăn Cơ Hàn nấu nên nhất định không bỏ phí được.
Sau khi giải quyết sạch sẽ, cậu tự rửa sạch mọi thứ.
" Giống người vợ đảm đang ghê, hì hì."
Reng~reng~reng~~~
Điện thoại trên bàn run lên, Lam Thiên tiến tới, người gọi đầu dây bên kia là Lam Tân.
Ông ta gọi cho mình làm gì chứ, chẳng phải điều ông ta muốn là nhanh chóng có đứa con cùng mụ Vương Huệ rồi tống cổ mình ra khỏi nhà sao ?
Lam Thiên lạnh giọng, gương mặt như tắm gió xuân vừa rồi biến mất, chỉ cần nghe thấy tên ông ta cũng làm cậu phát bệnh rồi : " Alo, có gì sao ?"
[ Mày đi đâu rồi ? Từ sáng đến chiều chưa về nhà, mày lông nhông ở xó xỉnh nào vậy ? ]
Lam Thiên nhướng mi, đây là lời nói mà một người bố có thể phát ngôn với con trai sao ? Dù không có tí tình cảm nhưng ít nhất ông ta cũng phải tôn trọng máu mủ ruột thịt chứ, mà thôi, con người ông ta cậu quá rõ ấy mà : " Không cần cha lo, mai đứa con lông nhông này sẽ từ xó xỉnh cút về nhà."
[ Ha, mày giỏi lắm, có đủ lông đủ cánh giờ lên giọng nói chuyện với tao rồi.
Tao đang định hỏi mày về tiền đây này, mày tiêu xài tiền của tao đi đâu rồi ? ]
Lam Thiên : " Tiền của ông ? Ba tấm thẻ ngân hàng thuộc cổ phần của mẹ tôi.
Bà cho tôi hết mọi thứ, việc tôi tiêu xài nó liên quan gì tới ông hả ông già lắm chuyện ?"
Lam Thiên nghe tiếng đổ vỡ bên kia đầu dây, thằng cha đó chắc không lên cơn điên rồi đập phá đồ đạc đâu nhỉ ? Sao cũng kệ, cứ đập thoải mái đi, sau này muốn đập phá cũng không được nữa.
Tiếng thở dốc bên kia đầu dây dần ổn định lại.
[ Mày...dù sao cũng là của công ty, mày đã làm công ty mất khoảng tiền lớn.
Mày không định hối cải còn lên mặt.
Đống tiền đó mày đốt đi đâu thì đem về ngay ]
Lam Thiên cười lạnh, tiền người mẹ quá cố để lại cho cậu cũng không cho cậu xài ? Mơ đi : " Xin thứ lỗi, nhưng không còn để trả, ông cũng đừng hòng đóng thẻ của tôi, mật khẩu nhầm khi ông của chẳng biết.
Với lại chẳng phải ông nói tôi đốt tiền đi sao, giờ cứ nghĩ nó tan thành tro rồi đi."
[ Mày, khụ khụ....thằng bất hiếu....!thằng nghịch tử hư đốn ]
Nghịch tử ? Bất hiếu ? Sao ông không hỏi từ khi nào và tại sao tôi thành như vậy ? Điện thoại bên kia như có người cướp đi, giọng nói người cha vô tâm chuyển sang mụ đàn bà tham tiền thâm độc.
[ Alo, con trai à, cha con xuống nước gọi điện chỉ vì lo cho công ty, sao con lại nặng lời.
Nào, nhanh trả lại số tiền mấy tỉ con tiêu xài đi ]
" Trả ? Hừ, tôi còn hận vì xài quá ít này "
Lam Thiên : " Hừ, mụ chỉ là