Edit: Bông
Mặt đất rung lắc gần ba phút mới có dấu hiệu dừng lại.
Cao Chí Bác ôm chặt Hạ Dư Huy, có cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc.
Ngồi đợi một lúc, xác định cơn động đất đã qua Cao Chí Bác mới ôm Hạ Dư Huy bước ra ngoài.
Bên ngoài, Hiệu Trưởng ra sức trấn an các học sinh, các giáo viên chia nhau đi kiểm tra các phòng học để tìm học sinh bị bỏ sót.
Cao Chí Bác ngồi vào một góc tối, xoa đầu Hạ Dư Huy nói: "Đợi một lát mới ra nhé?"
Hạ Dư Huy khẽ gật đầu.
Hai người ngồi lẳng lặng ôm nhau.
Giáo viên đi tới, nhìn thấy hai người ngồi trong góc tối, đột nhiên có cảm giác không nên quấy rầy bọn họ nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Cao Chí Bác..."
Không phải giáo viên nào cũng biết mặt Hạ Dư Huy, nhưng Cao Chí Bác thì khác.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy đứng lên: "Thật ngại quá, gây thêm phiền phức cho các thầy cô rồi!"
Giáo viên lắc đầu: "Các em không sao chứ?"
"Không sao ạ, chỉ là em trai em bị dọa sợ rồi, em có thể xin về trước không ạ?"
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Dư Huy, giáo viên do dự một lúc mới gật đầu: "Được, các em cứ về đi.
Lát nữa cô sẽ báo lại với Hiệu Trưởng."
Cao Chí Bác nói cảm ơn rồi ôm Hạ Dư Huy rời đi.
Hạ Dư Huy vùi đầu vào lòng Cao Chí Bác, trong lòng tràn ngập sự an tâm và hạnh phúc mà không thể miêu tả thành lời.
Có một người sẵn sàng bất chấp nguy hiểm để bảo vệ mình, thật tốt...!
Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy đi ra từ cửa sau của trường nhưng vẫn bị không ít người nhìn thấy.
Vừa rồi Cao Chí Bác tay không trèo lên tầng bốn làm chói mù mắt tất cả mọi người.
Sự hâm mộ mà mọi người dành cho hắn lại tăng thêm một bậc.
Phản ứng đầu tiên khi gặp nguy hiểm không phải là chạy trốn mà là tìm kiếm người mình thích.
Một người con trai như thế, dù là ai cũng không thể không xiêu lòng.
Sự hâm mộ mà mọi người dành cho Hạ Dư Huy cũng âm thầm tăng lên.
Trên đường xuất hiện không ít người hình thù kỳ quái, có ông chú chỉ kịp mặc quần lót ngại ngùng đứng che thân, có cô gái trên đầu vẫn còn dính dầu gội, thậm chí còn có một người phụ nữ chỉ quấn khăn tắm đang chỉ tay chửi bới người đứng bên cạnh.
Nguy hiểm trước mắt, liêm sỉ lễ nghĩa chẳng là cái chó gì!
Hạ Dư Huy nhìn cặp vợ chồng đang cãi nhau ầm ĩ bên cạnh, cánh tay đang ôm cổ Cao Chí Bác khẽ siết lại.
Người phụ nữ bụng to được người khác đỡ ngồi trên mặt đất không ngừng khóc rống, vừa khóc vừa chửi mắng người chồng chỉ lo chạy mà để mặc vợ con phía sau.
Người đàn ông mặt mũi đỏ bừng, ngậm miệng không dám rên lấy một tiếng.
Hạ Dư Huy cảm thấy mình thật may mắn vì có Cao Chí Bác, một người sẵn sàng cùng sống cùng chết với mình.
Nếu lúc ấy Cao Chí Bác không xuất hiện, Hạ Dư Huy không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao.
Hai người trở về nhà, định gọi điện về trấn Thanh Phong báo bình an thì phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
Cao Chí Bác hỏi Hạ Dư Huy: “Chúng ta trở về nhé?”
Hạ Dư Huy gật đầu, chắc chắn người trong nhà đang rất lo lắng, sức khỏe bà nội Cao còn không tốt lắm, bọn họ nên trở về xem tình hình thế nào.
Dọc theo đường trở về là một mảnh hỗn loạn.
Ở trấn Thanh Phong tình hình tốt hơn trong thành phố không ít nhưng mọi người vẫn bị dọa sợ, tụm năm tụm ba ở bãi đất trống thảo luận về trận động đất vừa rồi.
Hai người vừa về đến nhà liền bị mẹ Cao ôm chầm lấy: "Hai đứa không sao chứ???"
Cao Chí Bác lắc đầu: “Ba với ba Cường gọi điện về chưa ạ?”
Mẹ Cao gật đầu: “Gọi rồi, ba con bảo sẽ lập tức trở về.”
Bà nội Cao kiểm tra trên dưới Hạ Dư Huy một lượt: "Cháu ngoan, có bị dọa không?"
Hạ Dư Huy lắc đầu: "Cháu không sao ạ."
Bà nội Cao ôm Hạ Dư Huy nói:"Nghe nói trong thành phố có phòng ở bị sụp, bà sợ gần chết.”
Cao Chí Bác không biết có phòng ở bị sụp thật hay không, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy gạch men ở trần nhà trường học rơi xuống, chắc phòng ở cũng bị vậy.
"Lúc đấy cháu đang ở trong phòng máy tính, anh Chí Bác ở dưới sân trường, anh ấy chạy lên tìm cháu."
Tuy Hạ Dư Huy kể lại rất đơn giản nhưng bà nội Cao và mẹ Cao vẫn bị dọa sợ ra một thân mồ hôi.
Mẹ Cao giục hai người đi nghỉ ngơi một lát, đợi ba Cao và ba Hạ về rồi lại nói.
Không lâu sau ba Hạ và ba Cao đã trở về, ba Hạ trực tiếp đến phòng ngủ tìm Hạ Dư Huy.
Vừa thấy ba Hạ tới Cao Chí Bác liền ngồi dậy: "Ba Cường!"
Ba Hạ gật đầu, ôm chặt lấy Hạ Dư Huy: "Bảo bối! Bị dọa sợ rồi đúng không?
Hạ Dư Huy lắc đầu: "Con không có việc gì đâu ba."
Ba Hạ kiểm tra một lượt không thấy Hạ Dư Huy bị thương ở đâu mới thở phào: "Dọa chết ba rồi!"
Hạ Dư Huy há miệng nhưng không nói gì.
Cao Chí Bác cười an ủi: "Ba Cường đừng lo, có con ở đây, sao Dư Huy xảy ra chuyện gì được!"
Ba Hạ gật đầu, đột nhiên cảm thấy thật may mắn vì bên cạnh Hạ Dư Huy có Cao Chí Bác.
Lần động đất này nằm ngoài dự kiến của Cao Chí Bác là do bị con người tác động đến.
Truyền