Ôn Uyển đang chọn người ngày mai đi kiểm tra sổ sách, lại nghe thấy phía ngoài báo thái tử phi tới. Thái Tử Phi này là không mời mà tới, Ôn Uyển cười nhạt, thái tử quả thật thiếu kiên nhẫn, chưa gì đã tới cửa rồi.
Thật ra Như Vũ không muốn đi một chuyến này, nhưng nàng còn có biện pháp gì. Thái tử muốn nàng đi, nàng có thể không đi sao? Nhìn thấy Ôn Uyển, Như Vũ có vẻ áy náy.
Ôn Uyển nhìn thấy Linh Đông, kéo lại một chút: “Tiểu Linh Đông của chúng ta thật cao lớn. Để cô cô xem nào, lâu như vậy không gặp, thì không cần cô cô nữa đúng không.” Ôn Uyển hoàn toàn là bộ dáng dụ dỗ tiểu hài tử. Trong mắt Ôn Uyển, hài tử năm tuổi cũng vẫn là hài tử.
Linh Đông không tiếp xúc nhiều với Ôn Uyển, nhưng mỗi lần gặp mặt, Ôn Uyển đều hòa nhã dịu dàng với bé, nên Linh Đông đối với Ôn Uyển cũng rất thân cận: “Cần, cần cô cô, còn cả đệ đệ nữa.”
Ôn Uyển sờ sờ trán Linh Đông: “Đệ đệ đang chơi trong phòng, cháu đi qua xem bọn hắn nhé!” Hạ Dao mang Linh Đông đi qua. Trong phòng chỉ còn lại Ôn Uyển và Như Vũ.
Như Vũ áy náy nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển. . . . . .”
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Những lời xin lỗi gì gì đó không cần phải nói, vốn cũng không liên quan đến ngươi. Về phần cái khác, lần này là cậu hoàng đế để cho ta trở lại chưởng sự, ta chỉ là phụng thánh mệnh. Nếu không hôm nay ta vẫn còn đang ở thôn trang cùng Đại Bảo Tiểu Bảo nhà ta ngắm hoa đào kìa.” Ý tứ của Ôn Uyển rất rõ ràng, chuyện này là ý của hoàng đế, nàng chỉ phụng mệnh hành sự. Cho nên nói với nàng cũng vô ích, không cần lãng phí thời gian. Về phần nói lời xin lỗi…, Như Vũ không phải người trong cuộc, không liên quan, nên không cần nói với nàng.
Lần này Như Vũ không giống như ngày thường, nói sang chuyện khác, mà thành khẩn nói tiếp: “Ôn Uyển, ta nhiều lời mấy câu. Thương hành hàng năm lợi nhuận hơn ngàn vạn, không thể không khiến cho người ta đỏ mắt. Cho dù phía trên có hoàng thượng đè ép, có ngươi hậu thuẫn, cũng vẫn không ngăn được những kẻ đang nhìn chòng chọc kia. Chuyện này trong lòng ngươi nên có tính toán.” Lần này Ôn Uyển có thể chế trụ, sau này thì sao? Có thể áp chế tới khi nào?
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Không phải ta muốn hưởng một mình, mà là ta cũng không còn biện pháp.” Nàng cũng không muốn vĩnh viễn chiếm lấy, chẳng qua bây giờ là lúc cần dùng tiền gấp. Chờ thiên hạ thái bình rồi, việc thiết lập cũng hoàn thiện, nàng nhất định sẽ đề nghị hoàng đế phân ra một phần cổ ra ngoài. Đến lúc đó, hoàng đế chắc chắn cũng đáp ứng. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, hoàng đế muốn dùng tiền, mà nàng cũng muốn dùng tiền.
Như Vũ còn chưa buông tha: “Ôn Uyển, ngân hàng còn có thể phân lợi nhuận. Chỉ cần thương hành cũng chia ra một phần cổ ra ngoài, tranh chấp cũng sẽ không lớn như vậy nữa.” Ý của Như Vũ là, lúc ấy Ôn Uyển có thể thuyết phục hoàng đế, phân một phần năm cổ phần của ngân hàng ra ngoài, bây giờ thương hành cũng cứ làm như vậy là được rồi.
Ôn Uyển bật cười: “Phân ra một thành cổ vốn cũng không có vấn đề. Nhưng ngươi cho rằng cậu hoàng đế đáp ứng sao? Ngươi thật sự cho rằng cậu hoàng đế không lên tiếng, thì là mắt mờ tai điếc cái gì cũng không biết sao? Người không lên tiếng, là bởi vì sợ mất thân phận.” Hoàng đế không thể bởi vì một thương hành mà xử trí một nhóm lớn, nếu như vậy thì tấu chương vạch tội cũng có thể chất đầy ngự thư phòng rồi. Bởi vì dù nói thế nào, thương hành chỉ là làm ăn, thân là vua một nước lại vì làm ăn mà trách phạt hạ thần quả thật rất mất mặt . Hoàng đế không muốn làm chuyện mất mặt như vậy, cho nên chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này. Nhưng kẻ có thể làm cho hoàng đế nhẫn khí nén buồn bực, có thể có quả ngon để ăn sao? Rồi lại nói hoàng đế vốn đối với thái tử đã rất bất mãn. Về phần hậu quả, Ôn Uyển không cần nói thêm. Hiện giờ Ôn Uyển nguyện ý đi ra ngoài chủ sự, còn muốn chiếm tiện nghi lớn như vậy, đánh bàn tính cũng thật hay. Nhưng hoàng đế có đáp ứng không? Cho dù hoàng đế đáp ứng thì nàng cũng không đáp ứng. Nàng nguyện ý phân ra cổ, là bởi vì cho rằng có tiền mọi người cùng nhau kiếm, giảm thiểu tranh chấp. Ôn Uyển không thích phiền toái nhưng không có nghĩa là nàng sợ phiền toái.
Như Vũ cũng không ngu, tự nhiên hiểu ý ngoài lời của Ôn Uyển, nhưng vẫn uyển chuyển nói: “Ôn Uyển. Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Còn không phải thương hành một năm lợi nhuận đến hơn ngàn vạn, cho nên thái tử cùng nhiều kẻ khác cho dù bị kiêng kị cũng mạo hiểm muốn tính toán hay sao. Thật sự là tiền tài động nhân tâm.
Ôn Uyển cười nhạt: “Ta hiểu suy nghĩ của người nào đó, khẳng định trong lòng suy nghĩ xem ta thu được bao nhiêu bạc, trong phủ quận chúa khắp nơi có phải đều là vàng bạc hay không? Nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết. Thương hành, ngân hàng còn có mấy sản nghiệp khác, lợi nhuận mấy năm này, một phân bạc ta cũng không cầm.” Ôn Uyển thầm bổ sung câu kế tiếp, nàng chỉ mới bắt đầu từ năm trước, lấy một phần lợi nhuận. Là bởi vì xây dựng hòn đảo cần tiền, nếu không Ôn Uyển cũng không tính toán nhận, dù sao tiền đủ dùng là tốt rồi, quá nhiều chính là tai hoạ.
Như Vũ có chút không kịp phản ứng, không cầm một phân bạc là có ý gì đây.
Hạ Dao khinh thường nói: “Thái Tử Phi, thương hành lợi nhuận hơn ngàn vạn là cho người ta xem mà thôi, nhưng toàn bộ số bạc này đều là hoàng thượng cầm đi dùng. Quận chúa nhà chúng ta đến một cắc cũng không dùng. Muốn phân cổ, muốn bán thuyền, vậy chỉ cần làm cho hoàng thượng đáp ứng, Quận chúa cũng sẽ không hai lời.” Nếu không phải vì có số bạc này hậu thuẫn, những năm này hoàng đế có thể giải quyết nhiều vấn đề dễ dàng như vậy sao? Có thể xây dựng kỵ binh doanh? Có thể khởi công xây dựng các công trình thuỷ lợi? Biết đỏ mắt ngó chừng tiền đồ lớn như vậy, mà lại không nghĩ xem tiền bạc là lấy ra từ đâu sao? Đoán chừng tất cả mọi người cũng nghĩ tới hoàng đế cầm tiền đi dùng, Quận chúa thì đem toàn bộ số tiền còn lại rồi.
Như Vũ ngơ ngác nhìn Ôn Uyển, hồi lâu không nói chuyện.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Chỉ cần hoàng đế cậu đồng ý, đừng nói thương hành, ngay cả ngân hàng, tửu lâu, sơn trang, ta một chút cũng không nhăn mày mà đem toàn bộ đấu giá. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi nên biết bản tính của ta. Ta đối với tiền bạc không có quá nhiều yêu cầu, đối với ta mà nói tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi. Nếu không phải không có cách nào khác, Đại Bảo Tiểu Bảo nhà ta cũng chỉ mới một tuổi, ta làm sao lại bỏ được bọn nhỏ, đi tiếp quản cục diện rối rắm như vậy. Nếu có thể, ta còn hi vọng có thể ngày ngày phụng bồi hài tử của mình, nhìn bọn nhỏ