Như Vũ ở trên xe ngựa, lầm bầm nói: “Nhà là nơi có thể làm cho người ta buông lỏng sao?” Đối với nàng mà nói, Đông cung chính là một chiến trường, ngay cả ngủ cũng phải mở to mắt, nếu không thì cứ chờ bị tính kế đi.
Linh Đông nắm nắm tay Như Vũ: “Mẹ, người sao vậy?”
Như Vũ khẽ vuốt Linh Đông: “Không có gì.”
Linh Đông cúi đầu, không để Như Vũ thấy được thất vọng trong mắt cậu. Cô cô đối với biểu đệ thật tốt, hết ôm lại hôn, thật thân mật. Tại sao từ khi bắt đầu có trí nhớ lại chưa từng thấy mẫu phi ôm qua mình như vậy? Một lần cũng không có.
Thái tử ngồi trên ghế, nghe Như Vũ thuật lại lời Ôn Uyển xong…, cười lạnh nói: “Những chuyện ma quỷ này, nàng cũng tin sao?” Món tiền khổng lồ như vậy, Ôn Uyển một phân cũng không lấy??? Nghĩ rằng nàng ta là thánh mẫu, nghĩ rằng tất cả mọi người đều là đứa ngốc sao?
Như Vũ bị chặn họng rồi, nàng vô cùng hiểu rõ thái tử. Nàng có nói tin tưởng cũng chỉ khiến cho thái tử cười lạnh mà thôi: “Ôn Uyển đã nói như vậy.” Thật lòng Như Vũ tin tưởng lời nói của Ôn Uyển. Không phải bởi vì nàng tín nhiệm Ôn Uyển đến mức nào, mà là Ôn Uyển không cần thiết phải nói dối. Quan trọng hơn là những lời này nhất định sẽ truyền tới tai hoàng thượng, cho nên, không có chuyện Ôn Uyển nói láo.
Thái tử không tin, nhưng tam hoàng tử Kỳ Mộ lại tin tưởng. Kỳ Phong bán tín bán nghi: “Vì sao tam ca lại tin tưởng? Nhiều tiền tài như vậy, tam ca thật sự tin rằng biểu tỷ ngay cả một phân cũng không cầm sao?” Lý trí Kỳ Phong cho rằng lời Ôn Uyển nói là sự thật, bởi vì thật sự không cần thiết phải bịa đặt. Nhưng trên phương diện tình cảm, thật sự chịu không được.
Kỳ Mộ gật đầu: “Ta tin tưởng lời nàng nói. Nếu không phải như vậy, đệ nghĩ xem vì sao phụ hoàng lại tín nhiệm Ôn Uyển đến vậy.”
Kỳ Phong cũng cảm thấy rất đúng.
Kỳ Mộ nhấc bút, trên giấy viết hai chữ Ôn Uyển thật to: “Ngươi thật đúng là làm cho người ta nhìn không thấu.” Trên đời này thật sự có loại người vô dục vô cầu sao?
Ôn Uyển nói được là làm được, ngày hôm sau Ôn Uyển phái sáu người đến kiểm tra sổ sách của thương hành. Sáu người này, hai người là tiên sinh phòng thu chi trong phủ quận chúa, hai là tiên sinh phòng thu chi trông coi sản nghiệp của Ôn Uyển, còn có hai gương mặt mới. Trong sáu người này, không bao gồm Hạ Châu và Hạ Tâm.
Du chưởng quỹ cũng biết rõ hai người trong phủ Quận chúa, bởi vì trước kia bọn họ cũng từng đến kiểm tra ghi chép, hai người khác thì có nhận thức. Nhưng hai người trẻ tuổi kia thì chưa từng thấy.
Sáu người chỉ tra sổ sách năm trước, hơn nữa lại tra rất có trọng tâm, bọn họ chủ yếu là chỉ tra hai mục cho vay cùng thu lợi. Vay là nhìn thủ tục có chỉnh tề hay không, vật thế chấp có đáng giá hay không, hoặc là người bảo đảm có bối cảnh gì.? Thu tức cũng rất đơn giản, bất kể số tiền lớn hay nhỏ, lợi tức thu về nhất định phải biết rõ nguồn gốc.
Ôn Uyển cảm thấy lúc trước ngân hàng tư nhân rất lừa bịp. Tại sao á, bởi vì gửi tiền ở ngân hàng còn phải giao phí bảo đảm. Không chỉ không có lợi tức, còn phải nộp phí bảo đảm, không lừa bịp thì là cái gì? Nhưng trải qua mấy năm này, Ôn Uyển dần dần cũng đem phí bảo đảm hủy bỏ rồi, chỉ là không có lợi tức thôi. Cho nên ngân hàng nếu muốn động tay động chân, thì vô cùng đơn giản, chỉ nhìn kiểm tra lượng tiền xuất ra (còn tiền nhập vào ư??? Đương nhiên là nhập vào càng nhiều càng tốt rồi )
Ôn Uyển nghe thấy bên ngoài nói Hạ Châu, Hạ Tâm cầu kiến. Ôn Uyển mặt không thay đổi nói: “Không gặp, truyền lời của ta…, sau này không cho các nàng tới cửa.” Một lần bất trung, không thể dùng lại.
Hạ Dao cũng không can thiệp: “Quận chúa. Ta đi ra ngoài truyền lời.”
Hạ Dao nhìn thấy Hạ Châu, Hạ Tâm, hai người này vừa nhìn thấy Hạ Dao đều có chút lạnh run. Hạ Dao nhìn thấy bộ dáng của hai người này, vốn còn muốn dạy dỗ các nàng một trận, hiện tại thật sự không vực nổi hứng thú: “Các ngươi nếu còn dám đến cửa phủ Quận chúa, ta liền cho người cắt đứt chân các ngươi. Người đâu, đem các nàng đuổi ra ngoài cho ta.”
Người phía dưới đưa bọn họ đuổi ra ngoài.
Ôn Uyển biết được Hạ Dao làm gì với hai người kia, hóa ra chỉ cho người đuổi đi. Liền có chút ngoài ý muốn: “Không nghĩ tới, Hạ Dao nhà chúng ta cũng có lúc ôn nhu đấy.” Trong mắt Ôn Uyển, Hạ Dao là phần tử thích bạo lực, lần này không cho người lột da hai người kia thì không trở lại cơ.
Hạ Dao khó hiểu: “Quận chúa. Ta thấy các nàng rõ ràng sợ hãi ta, nhưng vẫn cầu khẩn hy vọng có thể được cầu kiến Quận chúa. Ta liền cảm thấy vô nghĩa.”
Ôn Uyển từ trong đĩa trái cây lấy ra quả sơn trà chín mọng, bóc vỏ sạch sẽ, đưa cho Hạ Dao, Hạ Dao cũng không khách khí nhận lấy ăn. Kết cục của hai người kia, thì còn phải xem vận số của bọn họ nữa. Nếu không có thông đồng làm bậy có thể sẽ tránh được, nếu có, vậy thì không biết được. Cho dù tránh được sóng gió lần này, tương lai thế nào cũng không biết trước được. Nhưng mà lão công của Hạ Châu làm người trung hậu đàng hoàng, chỉ cần bản thân Hạ Châu không có lẫn vào, nửa đời sau vẫn có thể an an ổn ổn. Lão công của Hạ Tâm thì là kiểu người thích đầu cơ trục lợi, ban đầu Ôn Uyển đã cùng Hạ Tâm nói tới vấn đề này, nhưng Hạ Tâm vẫn kiên quyết. Ôn Uyển nghĩ tới nàng là người trong phủ đệ, những người khác cũng không dám tùy tiện khi dễ, cũng không có chuyện gì đáng nói. Nhưng nếu Hạ Tâm thất thế, hậu quả như thế nào còn chưa biết. Dĩ nhiên, cũng không phải là chuyện Ôn Uyển quản.
Từ khi tin tức Ôn Uyển lại tiếp nhận chưởng sự được truyền ra, người cầu kiến nối liền không dứt. Ôn Uyển một mực từ chối tiếp khách, bao gồm cả người Mai Nhi phái đến hỏi, Ôn Uyển chỉ viết một phong thơ để nàng ta mang về.
Mai Nhi đọc thư của Ôn Uyển, nói rằng thời gian này nàng không nên đến phủ Quận chúa. Mai Nhi đưa thư tín của Ôn Uyển cho La Thủ Huân: “Chàng phải nói với những người có tâm tư, tốt nhất không nên vội vàng. Ôn Uyển nói rằng gần đây thiếp không nên tới cửa đấy!” Thật ra thì như vậy mới là tốt nhất, tránh vì những kẻ không tốt kia mà phải đi nói một tiếng với Ôn Uyển.
La Thủ Huân có chút tiếc hận: “Ngày hôm qua có mấy bằng hữu còn hi vọng ta có thể giúp bọn hắn nói vài lời. Bây giờ xem ra là không thể rồi.” Mai Nhi nghe những lời này, cảm thấy may mà phong thư của Ôn Uyển tới kịp.
Đại quản gia của Hạo thân vương nghe nói ngân hàng Quảng Nguyên đang tra xét sổ sách, liền đi tìm Hạo thân vương: “Vương gia, cữu lão gia mượn ngân hàng Quảng Nguyên hai mươi vạn lượng bạc. Đến bây giờ còn không trả.” Còn không phải lấy danh nghĩa Vương Phủ để đảm bảo sao? Nếu Ôn Uyển Quận chúa không trở lại chưởng sự thì cũng không quan hệ gì. Nhưng hiện tại, đại quản sự cho rằng tốt nhất là cứ nói với Hạo thân vương, tránh cho đến lúc sinh