Hạo thân vương đối với cái tin đồn này, cũng rất có hứng thú. Nhìn Từ Trọng Nhiên ở đối diện cười hỏi: “Con nghĩ Ôn Uyển sẽ chọn người nào?” Hạo thân vương đối với cái đề tài này cảm thấy rất hứng thú. Ít khi nhìn thấy Ôn Uyển lâm vào thế khó xử, nên ông cảm thấy thật thú vị. Ai bảo Ôn Uyển ngày thường thật giống như chuyện gì cũng không gây khó khăn và đánh ngã được nàng. Khiến ông có cảm giác rất không thoải mái.
Ý của Từ Trọng Nhiên: “Ôn Uyển Quận chúa ai cũng sẽ không chọn.” Ôn Uyển không phải ngu ngốc, lúc này muốn nàng chọn hoàng tử Long Tôn dạy làm cái gì?
Hạo thân vương rất hăng hái, cùng Từ Trọng Nhiên đánh cờ. Từ Trọng Nhiên thấy mình đã tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), suy nghĩ một lúc lâu rốt cục hạ xuống một con cờ.
Hạo thân vương thở dài nói: “Con a, vẫn còn non nớt một chút. Nếu đánh cờ cùng Ôn Uyển, cho dù nàng ở thời điểm tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch) cũng có thể lâm nguy không loạn, chuyển bại thành thắng.” Hạo thân vương đã cùng Ôn Uyển đánh cờ qua một lần. Lúc ấy ở dưới thế cờ hòa. Cũng không phải là Ôn Uyển cố ý nhường, vì kỳ nghệ của bản thân Hạo thân vương đã cao, Ôn Uyển lại không có ý tranh giành thắng thua, chỉ cho là một thú tiêu khiển. Nên thế hoà là không gì ngoài ý muốn.
Từ Trọng Nhiên có chút không rõ. Lời nói này, bao hàm rất nhiều tin tức ở bên trong.
Hạo thân vương thả con cờ trong tay xuống, đi tới trước bàn đọc sách nhấc bút: “Biết tại sao hoàng đế có thể đối với Ôn Uyển trăm phần trăm tín nhiệm không? Trong tay Ôn Uyển có tài phú nghiêng trời, tại sao hoàng thượng còn chịu gả cho cho Bạch Thế Niên tay cầm trọng binh.” Hạo thân vương nói xong, vung bút trên giấy viết một chữ.
Từ Trọng Nhiên nhìn Hạo thân vương, ở trên giấy Tuyên Thành trắng noãn, viết một chữ Trung.
Hạo thân vương gật đầu: “Đúng, chính là Trung. Không thể phủ nhận, Ôn Uyển đối với tâm tư hoàng đế nắm chặc vô cùng tốt. Nhưng dù có nắm chặc tâm tư hơn nữa, vẫn không thể nắm được mãi. Không có hoàng thượng tín nhiệm nên cái gì cũng không phải. Hoàng thượng rất tin Ôn Uyển, cho dù giao cho Ôn Uyển bất cứ chuyện gì hoàng đế đều không lo lắng, đó là bởi vì Ôn Uyển đối với hoàng thượng trung thành không người nào có thể so sánh được. Đây cũng là nguyên nhân nàng có thể chiếm cứ địa vị cao, tay cầm của cải phú khả địch quốc ( Ôn Uyển mồ hôi dữ dội, của cải nhà ta không có nhiều như ngươi ), mà Bạch Thế Niên có thể lãnh binh còn bình yên vô sự.”
Từ Trọng Nhiên chợt hiểu ra tới: ” Ý của nhạc phụ, chuyện lần này thật ra là ý của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn Quận chúa từ trong hoàng tử chọn lựa ra một người để dạy dỗ.” Nếu là ý của hoàng thượng. Ôn Uyển không tiếp cũng phải nhận củ khoai lang phỏng tay này rồi.
Hạo thân vương ừ một tiếng: “Nếu không phải ý tứ hoàng thượng, làm sao có thể truyền đi ra ngoài. Nếu không phải ý tứ hoàng thượng, Ôn Uyển cũng sẽ không đóng cửa không gặp người. Bản thân ta muốn nhìn xem nha đầu Ôn Uyển này, làm sao phá được thế cục này.”
Từ Trọng Nhiên tinh tế suy tư, sau đó nói: “Nếu là như vậy. Nhạc phụ, con cho là Ôn Uyển Quận chúa sẽ chọn Linh Đông điện hạ.”
Ôn Uyển thích hài tử này có sinh nhật giống như nàng. Đối với đứa bé này vẫn dùng ánh mắt khác đối đãi, chuyện này ai cũng biết. Hạo thân vương cũng không phủ nhận, chẳng qua là cười nói: “Nếu là như vậy. Vậy càng thú vị rồi. Hài tử Linh Đông kia, nếu Ôn Uyển muốn dạy thành tài, vậy phải phí nhiều công sức.” Linh Đông ở trong ấn tượng của Hạo thân vương. Không phải là một hài tử cơ trí. Khoan hậu có thừa, trí lực chưa đủ.
Hạo thân vương trước khi Từ trọng Nhiên rời đi nói: “Con dù sao kinh nghiệm vẫn chưa đủ. Tâm tính vẫn còn có chút nóng vội.” Hạo thân vương thật ra thì rất coi trọng người con rể này. Có thể bởi vì kinh nghiệm đau khổ tương đối nhiều, nên rất trầm ổn. Nhưng so với người khác, còn chưa đủ ( Từ Trọng Nhiên khóc: Ôn Uyển Quận chúa là yêu nghiệt. Không thể so sánh được).
Phía ngoài ầm ĩ ngất trời rồi, Hạ Dao thấy Ôn Uyển thật giống như người không có chuyện gì. Ôn Uyển muốn như thế nào. Nàng có chút sờ không được: “Quận chúa, người rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?”
Ôn Uyển thả bút vẽ trong tay xuống: “Có thể nghĩ như thế nào, tinh tế suy nghĩ. Dạy Linh Đông không phải là chuyện dễ dàng. Đứa bé kia tư chất không được cũng không thành vấn đề, nhưng tính tình kia ta có chút lo lắng.” Linh Đông nói là nhút nhát, thật ra thì xác thực mà nói có chút nhu nhược. Cá tính này nếu không rèn luyện, Ôn Uyển dạy nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nguyên nhân rất đơn giản, tính tình mềm yếu dễ dàng bị thao túng. Thân là vua của một nước, nếu bị người khác thao túng rồi, chắc chắn thiên hạ đại loạn. Dĩ nhiên, nếu Linh Đông thật sự có cá tính này, hoàng đế cũng sẽ không coi trọng hắn. Nếu Ôn Uyển muốn đẩy hắn thượng vị, kết quả là hại Linh Đông…không ít, cũng sẽ hại chính nàng ( ai biết đến lúc đó hoàng đế có thể cho là Ôn Uyển muốn thông qua khống chế hoàng đế, tự mình làm nữ hoàng ẩn mặt hay không?). Cho nên nhất định phải đem Linh Đông bồi dưỡng trở thành một hài tử có quyết đoán, thông tuệ. Đây không phải là khó khăn bình thường. Nhưng nếu chọn lựa người khác, Ôn Uyển lại không muốn . Vì ích lợi quá lớn, ai biết hắn lúc nào vì ích lợi mà vùi dập ngươi.
Hạ Dao nghe nói tính tình không được , thì nở nụ cười: “Ban đầu tiên hoàng vì tính tình của Quận chúa, phải nhọc lòng rất nhiều. Tiên hoàng khổ tâm cũng không uổng phí, Quận chúa hiện tại không phải rất tốt sao? Nhớ năm đó, Quận chúa nhìn thấy đánh chết một cung nữ đã bị dọa ngất rồi, bị hãm hại thì giống như chạy nạn trốn tới thôn trang. Nhưng hôm nay, hôm nay đã trưởng thành rồi.”
Trong mắt Ôn Uyển có hoài niệm thắm thiết, còn mang một tia hối hận: “Hạ Dao, ta vẫn cũng không hiểu ban đầu ông ngoại hoàng đế tại sao phải để cho ta ở bên cạnh lúc đại thần của ông thảo luận chính sự, còn để cho ta đọc tấu chương cho ông. Đọc tấu chương còn chưa tính, còn theo ông phân tích chính vụ. Đặc biệt là một năm cuối cùng, ông ngoại hoàng đế dạy ta rất nhiều thứ. Lúc ấy ta liền cảm thấy kỳ quái, chỉ không dám hỏi thôi. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, Hạ Dao, ông ngoại hoàng đế dạy ta xử lý chính vụ như thế làm cái gì? Ta biết ông ngoại hoàng đế cơ trí như vậy, ông sẽ không làm chuyện vô duyên vô cớ. Nhưng ta còn nghĩ mãi mà không rõ ông ngoại hoàng đế dạy ta những thứ này, không lo lắng ta sẽ tạo thành nguy hại đối với Đại Tề sao? Tại sao Ông ngoại Hoàng