Hậu cung Tần phi đều vắt óc tìm mưu kế mà nghĩ muốn gặp Ôn Uyển. Sau đó để cho Ôn Uyển nhìn trúng con của mình, nếu có thể chọn trúng con của các nàng vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Ôn Uyển không có để ý tới những chuyện bát nháo phía ngoài, lợi dụng thời gian mấy ngày qua ở không, tiếp tục biên soạn quyển sách vỡ lòng tiếp theo. Ôn Uyển vốn không nóng vội, quyển sách trước kia đã rất dầy, đủ Minh Cẩn học nửa năm một năm rồi. Cũng bởi vì như thế, lúc ban đầu Ôn Uyển tính toán có thời gian liền làm, không có thời giancứ để đó. Nhưng Ôn Uyển không ngờ, Tống Lạc Dương lại không đồng ý.
Tống Lạc Dương nhìn thấy tiến độ Ôn Uyển chậm chạp như vậy, có chút nóng nảy. Đi theo Ôn Uyển nói nếu nàng không làm, hắn mỗi ngày dều tới kiểm tra ( Tống Lạc Dương đem sách báo biên soạn cho nhi đồng làm thành nhiệm vụ cho Ôn Uyển). Ôn Uyển không có biện pháp, đành phải đưa ra thời gian chuẩn bị. Có điều chuẩn bị làm xong quyển này nàng sẽ không làm nữa. Tống Lạc Dương trên mặt đồng ý, nhưng vẫn thỉnh thoảng tới đây kiểm tra.
Tống Lạc Dương tới đây một là giám đốc ( giám sát + đốc thúc) tiến trình của Ôn Uyển, hai cũng để giải thích nhiều nghi hoặc cho Ôn Uyển. Thời điểm mỗi lần Ôn Uyển nhìn thấy ông, vấn đề nhiều hơn, yêu cầu nhiều hơn. Tống Lạc Dương cũng rất vui lòng làm người giúp đỡ.
Quyển sách này được Tống Lạc Dương hiệp trợ mạnh mẽ, tiến độ hoàn thành so sánh với quyển sách trước còn mau hơn. Nhưng rơi vào trong mắt Tống Lạc Dương, vẫn là tốc độ rùa bò. Ôn Uyển biên soạn quyển sách này, cẩn thận hơn quyển sách trước. Không chỉ có tự mình biên soạn chuyện, trích lục chuyện xưa từ những địa phương khác, rồi thẩm tra đối chiếu một chút. Hơn nữa còn tìm rất nhiều sách mà đọc, nói muốn tìm kiếm linh cảm cho chuyện xưa. Mệt đến ngất ngư.
Tống Lạc Dương thật rất hi vọng Ôn Uyển mỗi ngày đều chui vào viết sách. Đáng tiếc, chuyện đó không có khả năng. Ôn Uyển mỗi ngày phải xử lý làm ăn hồi lâu, chiếu khán hài tử hồi lâu. Chỉ còn lại một hai canh giờ mà biên soạn sách. Đối với tiến triển như rùa bò của Ôn Uyển, Tống Lạc Dương tỏ vẻ có thể mời mấy người tới hỗ trợ. Ôn Uyển lập tức cự tuyệt. Không nói nam nữ hữu biệt, đơn giản Ôn Uyển nghĩ rằng đồ làm cho nhi tử. Hẳn phải tự thân đi làm. Cho dù tương lai truyền lưu đi xuống, cũng sẽ lưu truyền ra như vậy, đây là sách Ôn Uyển nàng biên soạn cho nhi tử Minh Duệ và Minh Cẩn. Nghe sẽ làm cho nàng vui sướng.
Ôn Uyển tưởng tượng khoa trương như vậy, Minh Cẩn thật là một cục cưng thông minh. Ôn Uyển dạy Minh Cẩn biết chữ. Rất nhanh liền phát hiện con heo lười nhỏ Minh Cẩn này thật ra thì học các thứ học được rất nhanh. Minh Duệ kia không nói ( Minh Duệ mà nói: gien ta và các ngươi không có liên quan) Minh Cẩn mặc dù chỉ có hai tuổi, nhưng thứ hắn thật tình học qua. Cách hai ngày hỏi hắn, hắn cũng có thể trả lời rõ ràng. Đầu đặc biệt dễ dùng, Ôn Uyển hỏi hắn vấn đề, hắn cũng có thể trả lời bảy tám phần. Nói đến cái này, Ôn Uyển cảm thấy gien cha mẹ rất quan trọng. Nhìn một cái hai đứa con trai của nàng xem, thật là hài tử thông minh.
Nhưng Ôn Uyển cũng không để cho Minh Cẩn ham hố, mỗi ngày để cho hắn học một ít. Có đôi khi nhiều nội dung giống nhau, chia làm hai ngày ba ngày học. Minh Cẩn học rất nhẹ nhàng. Có thể cũng bởi vì dễ dàng, cho nên học được vững chắc.
Ôn Uyển thả bút vẽ trong tay xuống, lắc lư cái đầu, gõ bả vai đau nhức. Hạ Dao đi tới xoa bóp cho nàng. Ôn Uyển lầm bầm : “Lão sư cũng thiệt là. Không biết ta bề bộn nhiều việc sao? Còn mỗi ngày đều thúc giục, có phải muốn đem ta mệt mỏi hộc máu hay không? Từng người từng người đều cho rằng ta là siêu nhân, yêu cầu ta làm này làm kia, cũng không sợ mệt chết ta. Khụ, buồn bực nhất chính là ta không còn nhiều thời gian ở bên cục cưng rồi.” Nàng có thời gian sẽ dạy Minh Cẩn biết chữ, không có thời gian theo Minh Duệ nữa.
Hạ Dao cười nói: “Minh Duệ luyện công rất khắc khổ, Quận chúa đi qua ngược lại quấy rầy hắn. Nhìn sức mạnh của Minh Duệ này, có thể trở thành người nối nghiệp của ta đó.”
Ôn Uyển nghe được câu này ánh mắt sáng một chút: “Thật?” Nếu có thể có võ công của Hạ Dao, đứa con trai này của nàng nhập ngũ. Nàng cũng không cần lo lắng nữa. Tự vệ tuyệt đối không thành vấn đề.
Hạ Dao gật đầu: “Dạ, Quận chúa không cần lo lắng cho Minh Duệ. Nhưng mà Quận chúa, đã năm ngày rồi. Người nên cho hoàng thượng một câu trả lời.” Năm ngày này, Quận chúa trừ phụng bồi hai đứa bé, thỉnh thoảng nói chuyện với nàng. Đều bận rộn soạn sách.
Ôn Uyển rất buồn bực: “Dạy thêm một hài tử, ta phải tốn hao bao nhiêu tâm huyết. Trước kia nhìn sách sử đều nói hoàng đế là người nghiền ép sức lao động của thần tử phía dưới nhất. Một mực nghiền ép bọn họ đến không có mạng già. Hiện tại ta mặc dù không có già. Nhưng đối với những lời này đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.”
Hạ Dao cười: “Chỉ có mình Quận chúa thôi. Người ta dạy mười hài tử, cũng không khổ cực như Quận chúa dạy hai đứa bé vậy.” Nhà giàu người ta, hài tử nhỏ căn bản là giao cho bà vú chiếu cố. Chờ sau này hiểu chuyện, bé trai bắt đầu mời tiên sinh vỡ lòng. Bé gái thì mời vú nuôi bắt đầu nuôi dạy. Chờ đến số tuổi nhất định sẽ đặt ở bên cạnh bắt đầu để cho học quản gia. Nơi nào như Ôn Uyển đối với hai đứa bé, chuyện nào cũng là tự thân mà làm. Hiện tại đến sách vỡ lòng cũng tự mình biên soạn. Chọc ra phong ba lớn như vậy. Không thể không nói Quận chúa nhà nàng chính là một hoa tuyệt thế. Làm chuyện gì cũng có thể oanh động cả đám người.
Ôn Uyển lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Dạy người khác?” Ngược lại như có điều suy nghĩ nói: “Quả thật, con của mình không thể tự mình dạy a.” Hài tử lúc nhỏ nàng dạy không thành vấn đề. Nhưng Ôn Uyển đối với thái độ xử sự của mình, có chút không tự tin. Tính tình của nàng thật ra không tốt lắm, lỡ như hài tử cũng học nàng, tương lai đi vào xã hội sẽ rất phiền toái.
Vỡ lòng hoàn thành, nhìn hài tử từng giọt từng giọt mà học lấy, Ôn Uyển có cảm giác khá thành tựu. Nhưng càng lớn rồi, Ôn Uyển cảm giác mình cũng nên thận trọng suy nghĩ tương lai cho hài tử của mình. Đừng chỉ cố lấy suy nghĩ hài tử nhà người ta. Quên mất hài tử nhà mình. Mặc dù Minh Duệ không cần quan tâm, nhưng là Minh Cẩn thì sao?
Hạ Dao sửng sốt: “Ý tứ của Quận chúa, sau này mời tiên sinh cho Đại Bảo và Tiểu Bảo? Quận chúa không có ý định tự mình dạy Minh Duệ và Minh Cẩn?” Lấy học thức cùng bản lãnh của Ôn Uyển, dạy hai đứa bé cũng quá đủ rồi. Hơn nữa nhìn cái bộ dạng này của Ôn Uyển, Hạ Dao thật không biết tại sao Ôn Uyển lại đổi ý?
Ôn Uyển khoát tay chặn lại: