Qua tiết nguyên tiêu, Ôn Uyển đưa ba đứa bé đi Ôn Tuyền thôn trang. Lần này Như Vũ không giống như trước để mang theo bao lớn bao nhỏ, chỉ đưa hai rương y phục tới.
Trên đường, Linh Đông vẫn nhìn ra phía ngoài. Nhân đây Ôn Uyển mới biết được Linh Đông chưa từng xa nhà. Ừ, đến cổng kinh thành cũng chưa đi qua.
Trước khi Linh Đông đến phủ quận chúa chỉ qua lại hoàng cung và đông cung. Ôn Uyển xoa đầu Linh Đông, trong lòng có chút thương xót đứa bé này. Minh Duệ và Minh Cẩn nhà nàng sau này trăm triệu lần không thể ngồi giếng nhìn trời. Sau này lớn lên phải để chúng ra ngoài hành tẩu.
Xe ngựa của Ôn Uyển rất lớn, đừng nói thêm một Linh Đông, có thêm mấy người nữa cũng chứa được. Đường đi buồn bực, trên tay Ôn Uyển là một quyển tạ ký nàng tùy ý cầm lên xem.
Đáng tiếc Ôn Uyển muốn xem nhưng không được vì Minh Cẩn buồn bực liền quấn lấy Ôn Uyển đòi kể chuyện xưa. Đây là cách giải buồn của những người chung đường.
Ôn Uyển đặt sách trên tay xuống, có thanh có sắc kể chuyện xưa cho ba đứa bé (trừ phi là tác phẩm văn học sáng tác chính thống như Tây du ký, những chuyện xưa khác Ôn Uyển một nửa là dựa vào trí nhớ, một nửa là tự thêm vào).
Đến thôn trang cũng đã muộn, ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút nhất định là phải đi ngâm ôn tuyền. Năm ngoái Ôn Uyển mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn đi ngâm ôn tuyền, nhưng kể từ khi Minh Duệ nói mình đã là nam tử hán rồi, Minh Cẩn cũng nghe theo, hai tiểu tử dù thế nào cũng không chịu cùng nhau ngâm ôn tuyền chung với Ôn Uyển nữa. Ôn Uyển không còn gì để nói, lúc ngủ tiểu tử thối này thích dựa vào mình, ngày thường liền nói mình là nam tử hán, ra vẻ khí khái nam tử. Đây là hai tính cách phân hóa.
Ôn Uyển luôn dân chủ, con cái không muốn đương nhiên sẽ nghe theo chúng. Để ba đứa bé ngâm ôn tuyền trước, tại suối nước nóng náo loạn suốt nửa ngày, an bài thoả đáng ba đứa bé, dỗ chúng lên giường ngủ Ôn Uyển mới tự mình đi ngâm nước nóng.
Ôn Uyển mang theo Hạ Dao và Hạ Ảnh cùng nhau ngâm ôn tuyền: “Hạ Dao, bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi ngày đều phải ngâm ôn tuyền. Sau đó sẽ điều dưỡng thật tốt. Tranh thủ đến cuối tháng ba để thành một tân nương tử xinh đẹp.” Lễ cưới của Hạ Dao được định vào hai tám tháng ba. Vốn Ôn Uyển muốn vào mùng chín tháng ba, nhưng Võ Tinh nói cửa hàng vàng bạc bên kia nói phải đến mười lăm mới làm xong nhẫn. Khiến Ôn Uyển rất buồn bực. Chỉ có thể chọn cái ngày không trên không dưới, không tốt không xấu này.
Ôn Uyển thật sự không hài lòng cái ngày này. Nhưng nếu không chọn ngày này, ngày tiếp lại vào tháng năm rồi, tháng năm hoa đào đều đã tàn, không thể thực hiện nguyện vọng cử hành hôn lễ trong rừng hoa đào. Khụ, sớm biết vậy đã để phủ nội vụ làm nhẫn kim cương.
Hạ Dao nghe nói muốn làm mặt nạ, khóe miệng co giật. Ôn Uyển rất xa xỉ, trân châu mài thành bột, thêm một số đồ khác nữa, cách ba ngày lại đắp một lần. Hiệu quả thì có hiệu quả nhưng mỗi lần cả mặt đều bị đắp thành trắng bệch như người chết. Nhìn vào khiến người ta rùng mình. Hạ Dao không có cảm giác gì khi Ôn Uyển làm nhưng đến lượt mình lại thấy sợ.
Hạ Ảnh từ bên cạnh chợt nhắc đến một chuyện: “Quận chúa, chỗ trại trân châu mỗi năm thu được hai đấu. Năm nay hẳn là được nhiều hơn. Tin tức kia hiện còn giấu diếm nhưng cũng không giấu được bao lâu.” Một khi tin tức có thể nuôi trân châu nhân tạo truyền ra ngoài, sẽ dẫn đến một tràng oanh động. Không oanh động không được a. Cho tới giờ cũng chỉ có trân châu khai thác tự nhiên, có người có thể nuôi trân châu, sau này hạt châu sẽ không đắt như vậy nữa.
Ôn Uyển cũng nghĩ đến, hiện tại chỉ có hạt châu tự nhiên, mấy thứ nam châu, đông châu trân quý đoán chừng còn có thể kéo dài thêm vài năm, tránh khỏi tình cảnh đến lúc nào đó sẽ không còn nữa. Loài người khai thác tài nguyên thiên nhiên luôn không biết tiết chế: “Giấu không được thì không giấu, đây là tài sản của ta, chẳng lẽ còn có người đánh chủ ý sao?” Nàng mặc dù không thích thủ đoạn, đối đãi người cũng luôn ôn hòa. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng cho người khác đạp lên đầu mình. Hiện tại ai dám đánh chủ ý vào nàng vậy thì làm tốt công tác chuẩn bị bị diệt đi.
Hạ Dao lại nói một câu khiến Ôn Uyển muốn phun: “Quận chúa, nếu dùng trân châu nhân tạo đắp mặt hiệu quả còn hơn trân châu tự nhiên, vẫn là dùng trân châu nhân tạo đi.” Hạ Dao cảm thấy dùng trân châu đắp mặt quá đắt rồi. Mỗi lần đắp mặt đều là tiền a!
Ôn Uyển muốn hộc máu, ai nói mình keo kiệt. Nữ nhân trước mắt này mới keo kiệt có được không? Ôn Uyển nháy mắt: “Sao ta lại không phát hiện ngươi keo kiệt như vậy đây? Lại không phải dùng tiền của ngươi, cứ làm cho mình trở lên xinh đẹp là được.” Ôn Uyển để Hạ Dao không cần tiết kiệm cho mình. Để thời điểm Hạ Dao xuất giá thật xinh đẹp, Ôn Uyển vốn muốn mời hai lão ma ma trong cung làm công tác chuẩn bị. Nào biết đâu rằng Hạ Dao không lĩnh tình, nói nếu mĩ dung hay gì đó Hạ Nhàn cũng rất tinh thông, chết cũng không đồng ý cho mấy người xa lạ kia lại gần.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nhượng bộ. Không biện pháp, là bệnh nghề nghiệp, nên không tin tưởng mấy người này. Nhưng cũng may Hạ Nhàn không phải xoàng, mới có thể tạo ra một tân nương tử xinh đẹp.
Ngâm hơn nửa canh giờ, sau khi đứng lên có người tới xoa bóp, chỉ có một mình Ôn Uyển xoa bóp, Hạ Dao và Hạ Ảnh không cho người khác lại gần. Đây là thói quen của bọn họ. Không phải người tuyệt đối tín nhiệm, đừng nói chạm vào cơ thể các nàng, lại gần cũng không thể (chủ yếu là thời điểm xoa bóp, thợ xoa bóp ở phía trên sẽ khiến người ta khó lòng phòng bị).
Ôn Uyển được xoa bóp đến thư thái, đã ngủ mất. Vẫn là bị Hạ Dao gọi dậy, mơ mơ màng màng trở về phòng.
Vốn tưởng rằng đã qua một canh giờ hai con hẳn đã ngủ rồi, nhưng Ôn Uyển trở về phòng, còn chưa lên giường, chỉ thấy Minh Duệ đang mở to mắt.
Sau khi Ôn Uyển lên giường, liền véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Sao còn chưa ngủ? Đệ đệ cũng đã ngủ say rồi.” Đường xá xa xôi, vô cùng xóc nảy. Vẻ mặt Minh Cẩn ngủ rất ngọt ngào.
Minh Duệ nhích lại gần Ôn Uyển. Ôn Uyển cười, kéo Minh Duệ ôm trong ngực: “Giờ không nói mình là nam tử hán đại trượng phu nữa sao? Nếu là nam tử hán đại trượng phu, lớn như vậy rồi cũng nên phân giường ngủ làm sao còn ngủ cùng mẹ chứ?”
Minh Duệ không nguyện ý: “Không giống nhau. Mẹ, con không muốn phân giường, muốn ngủ với mẹ.” Ngủ cạnh mẹ hắn cảm thấy rất an tâm. Cho nên kiên quyết không phân giường ngủ. Về phần tương lai, chuyện tương lai tương lai lại nói.
Ôn Uyển hôn lên trán Minh Duệ: “Được, tiểu nam tử hán của mẹ, mau ngủ đi. Trời đã tối rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”
Minh Duệ vâng một tiếng nhích vào ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển chỉnh cho bé vào một vị trí thoải mái một lát sau liền ngủ mất.
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Minh Cẩn bên cạnh, cười cười. Híp mắt lại rất nhanh đã ngủ rồi. Một đêm ngủ rất ngon.
Hôm sau Ôn Uyển đúng giờ thức giấc. Từ khi Linh Đông đến phủ, thấy Linh Đông và Ôn Uyển cùng nhau đánh quyền, Minh Duệ cũng muốn rời giường cùng lúc với Ôn Uyển.
Ban đầu Ôn Uyển không muốn, muốn bé ngủ nhiều. Đáng tiếc Minh Duệ không chịu, nói nằm trên giường không ngủ được. Thức dậy luyện công là được. Cũng may Minh Duệ vẫn còn chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, buổi sáng không cưỡng chế, yêu cầu Minh Cẩn cùng nhau rời giường. Nếu không Minh Cẩn sẽ thấy cuộc sống là bi kịch.
Linh Đông theo Ôn Uyển đánh hai tháng thái cực quyền, lại thường xuyên đi lại, thân thể tốt hơn nhiều so với trước. Rõ ràng nhất là lượng cơm ăn so với trước nhiều hơn, cao nhanh hơn trước. Điều này cũng khiến Như Vũ gặp Linh Đông một lần đã thấy Linh Đông thay đổi.
Ba người đổ một thân mồ hôi. Nghỉ ngơi sau đó đi tắm rửa, thay quần áo. Ôn Uyển dẫn Minh Duệ và Linh Đông vào phòng ngủ thì thấy Minh Cẩn cuộn trong chăn ngủ xiêu vẹo.
Ôn Uyển vén chăn lên, vỗ hai cái vào mông Minh Cẩn: “Con sâu lười, dậy ăn sáng nào. Ăn sáng xong rồi đi gặp ông cậu hoàng đế.”
Minh Cẩn không muốn dậy, nhưng đã bị Ôn Uyển kéo khỏi chăn. Quần áo cũng đã mang ra. Minh Cẩn không cam không nguyện tự mình mặc quần áo. Mặc xong, xuống giường súc miệng rửa mặt.
Thời điểm Linh Đông mới tới rất không quen. Ở Đông cung Linh Đông là áo đến đưa tay, cơm đến há mồm. Ở phủ quận chúa, chuyện của mình tự mình làm. Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt. Mấy ngày đầu còn không quen nhưng về sau thì tốt rồi. Hiện tại tập mãi cũng thành quen.
Ăn sáng xong Ôn Uyển dẫn ba đứa bé đi gặp hoàng đế. Chỗ ở của hoàng đế cách chỗ này của Ôn Uyển một đoạn, Ôn Uyển phải ngồi xe ngựa. Thời điểm Ôn Uyển đến Hạo thân vương cũng đã ở đây.
Linh Đông và Minh Duệ còn tốt, thấy hoàng đế thì cung kính hành lễ vấn an, Minh Cẩn thấy hoàng đế thì như gà chọi, lập tức nhào vào ngực hoàng đế. Hoàng đế cũng sớm quen với sự nhiệt tình của Minh Cẩn. Minh Cẩn gục trong lòng hoàng đế, ngọt ngào gọi một tiếng ông cậu. Sau đó cũng không quên Hạo thân vương ở một bên. Quay đầu về phía Hạo thân vương kêu một tiếng ông ngoại tốt.
Ôn Uyển lắc đầu cười, Minh Cẩn cũng biết lấy lòng đôi bên, không bỏ qua người nào. Theo tính tình này, nhóc con này sau này sẽ là người khéo đưa đẩy. Như vậy cũng tốt, Minh Duệ có chút cứng nhắc. Bất quá Ôn Uyển nghĩ tới việc sau này Minh Duệ tòng quân, trong quân doanh không cần quá khéo đưa đẩy, cho nên cũng không có ý thay đổi. Sau này không biết Minh Cẩn đi con đường gì, nhưng với tính tình này sẽ không ăn thiệt thòi, tính tình hai huynh đệ bù đắp cho nhau.
Hoàng đế đã sớm chuẩn bị lì xì cho ba mẹ con.
Minh Duệ thấy mẹ cầm tiền lì xì của ông cậu cười hì hì ngốc nghếch. Trong lòng Minh Duệ như có vạn con ngựa phi nhanh, ngày thường cũng không thấy mẹ bé yêu tiền như vậy a! Nghe nói mẹ còn là con gái thần tài, tại sao một hồng bao lại khiến mẹ tươi cười vậy. Nói cho bé biết mẹ bé đây diễn trò gì nha?
Minh Duệ