Minh Duệ là bảo bảo ngoan ngoãn nghe lời, Ôn Uyển nói không dẫn hai bé đi bé cũng không lên tiếng. Mẹ không dẫn hai bé đi tự có đạo lý của mẹ.
Minh Cẩn không vậy. Tại sao dẫn biểu ca đi lại không dẫn hai bé đi cùng, còn muốn ném hai bé ở trong sân: “Mẹ, con cũng muốn đi. Con cũng muốn cùng mẹ leo núi.”
Hoàng đế còn tưởng Ôn Uyển sẽ dỗ Minh Cẩn nào biết đâu Ôn Uyển không nói nhiều, dẫn Minh Cẩn đến dưới chân núi, Ôn Uyển chỉ vào ngọn núi nói: “Con muốn đi cũng được nhưng phải tự mình leo lên, sau đó tự mình đi xuống. Đừng đến lúc đó sẽ cho người ôm con, cõng con xuống dưới. Hơn nữa trên núi gió lớn đến lúc đó trúng gió lại phải uống thuốc đắng đắng, không cho phép ăn quỵt.”
Minh Cẩn nhìn lại thần sắc của Ôn Uyển, biết mẹ nói thật. Ôn Uyển có một ưu điểm đó chính là dù nói gì với Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đều một là một, hai là hai, không có bất cứ đường sống nào để thương lượng. Cho nên lúc này nói không cho người ôm bé, cõng bé vậy thì nhất định là bé phải tự đi. Minh Cẩn nhìn ngọn núi cao không thể với, chùn bước.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn tự mình lui bước rồi, cho người ôm hai bé về. Hoàng đế nhìn Minh Cẩn, sợ khổ, sợ mệt như vậy tương lai làm thế nào thành tài được.
Ôn Uyển cười nói: “Cậu hoàng đế, đây không phải sợ khổ, sợ mệt cái này gọi là có nhãn lực. Ngọn núi cao như vậy nó làm sao leo được. Minh Cẩn đây là tự mình hiểu rõ.” Biết rõ không thể làm mà còn làm điều này mới khiến Ôn Uyển lo lắng.
Hạo thân vương bên cạnh cười nói: “Có chút ngụy biện.”
Ôn Uyển hừ hừ bày tỏ không phục: “Cái gì gọi là ngụy biện? Cháu đây là đúng lẽ. Làm người làm việc phải theo khả năng. Không làm được thì đừng có làm. Nếu không kết quả khẳng định không được tốt.”
Hoàng đế nghe vậy khẽ cười rồi nói: “Vậy cháu nói Bình Thượng Đường sẽ không khá sao?”
Ôn Uyển sững người một chút, đang yên đang lành nhắc đến Bình Thượng Đường làm cái gì? Tám gậy đánh không nổi một khối. Phải nói đến bây giờ Ôn Uyển vẫn không hiểu được ban đầu hoàng đế làm sao lại cho Bình Thượng Đường làm Bố Chính Sử Giang Nam. Bất kể từ phương diện nào mà nói Bình Thượng Đường cũng không đủ tư cách.
Hạo thân vương cũng có chút ngoài ý muốn hoàng đế sao đột nhiên lại nhắc đến Bình Thượng Đường: “Hoàng thượng, Bình Thượng Đường chưa tới ba mươi đã là quan to nhị phẩm, thanh niên có triển vọng.” Lời này của Hạo thân vương cũng không hoàn toàn là vuốt mông ngựa. Ít nhất ba năm này Bình Thượng Đường không có tạo ra sai sót gì.
Đối với điểm này Ôn Uyển cũng vô cùng ngoài ý muốn. Nguyên tưởng rằng Bình Thượng Đường chưa tới ba năm sẽ xám xịt trở về. Không ngờ rằng Bình Thượng Đường ngồi vững vàng ở vị trí đó, Ôn Uyển cho là mình xem thường Bình Thượng Đường rồi! Mỗi lần nói tới đề tài này Hạ Dao đều khịt mũi khinh thường. Ý Hạ Dao thì Bình Thượng Đường có thể an ổn đến giờ có quan hệ không nhỏ với Tô gia.
Hoàng đế không đáp lại Hạo thân vương mà nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Nha đầu, tại sao không nói gì?” thật ra Hoàng đế rất muốn biết Ôn Uyển có thể dung nạp Bình Thượng Đường đến mức nào. Nếu không có Ôn Uyển, kết cục tốt nhất của Bình Thượng Đường chính là một phú ông rồi, nhập sĩ cũng không thể (có một người cha như vậy mà còn có thể nhập sĩ thì đúng là kỳ quái). Nhưng vì Ôn Uyển chọn hắn, cho hắn một bước lên trời trở thành hoàng thân quốc thích. Ôn Uyển vì hắn chọn một học viện tốt nhất, tìm Tô gia và Hải gia làm chỗ dựa cho hắn. Cho hắn cưới danh môn nữ nhi làm vợ. Những điều này đều là ân điển lớn lao. Chức quan của Bình Thượng Đường ngày càng lên cao phân nửa công lao là của Ôn Uyển.
Sau khi hoàng đế thượng vị cũng vì nể tình Bình Thượng Đường là con thừa tự của hoàng tỷ mà chiếu cố thêm. Nếu không con đường làm quan của Bình Thượng Đường sao có thể thuận lợi như vậy. Nhưng khiến hoàng đế vạn phần tức giận chính là tên này hoàn toàn là một tên bạch nhãn lang. Mượn thế của Ôn Uyển thăng quan, vẫn giúp đỡ huynh trưởng còn có tỷ tỷ ruột thịt. Điều này cũng thôi đi, Ôn Uyển cũng không để ý. Ông cũng không để ý nhưng khiến ông tức giận chính là con bạch nhãn lang này còn dám ngại Ôn Uyển đè ép hắn, phiền chán người khác nói hết thảy hắn có được là nhờ Ôn Uyển. Thế nhưng đầu phục lão tam, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Ôn Uyển đối với hắn. Thật là chuyện cười lớn lao, không có Ôn Uyển còn có thể có hắn ngày nay sao?
Hoàng đế sở dĩ không đụng đến Bình Thượng Đường, thứ nhất là vì không thể vô duyên vô cớ hạ thủ trừng phạt Bình Thượng Đường, hai là ông cũng muốn xem Ôn Uyển có thể nhẫn nại Bình Thượng Đường đến khi nào.
Ôn Uyển không biết hoàng đế đã hoàn toàn chán ghét Bình Thượng Đường, cố ý dùng giọng trào phúng nói: “Cậu hoàng đế, cháu nên nói cái gì? Thật giống như nói cái gì cũng không đúng a.” Cho dù rời khỏi Bình gia, không còn là nữ nhi Bình gia, nhưng Bình Thượng Đường rốt cục cũng ghi dưới danh nghĩa mẹ nàng. Theo luật dù có rời thì vẫn là ca ca của nàng. Cũng giống như Bình Hướng Hi, dù đã thoát ly nhưng ông ta vẫn là cha ruột nàng. Nàng vì thanh danh vẫn phải cho ông ta một khoản tiền lớn để ông ta an hưởng tuổi già. Cho nên đối với việc Bình Thượng Đường quay lưng, thái độ của nàng chính là khinh thường. Dựa theo phỏng đoán của Ôn Uyển, không cần nàng động thủ, cứ coi như hiện tại Bình Thượng Đường được bình an nhưng đợi đến khi Tô Tướng không còn, Bình Thượng Đường nhất định sẽ ngã đau.
Cho đến giờ Bình Thượng Đường vẫn chưa gặp khó khăn gì? Ngay cả chuyện cha đẻ hắn, vì có Ôn Uyển và Tô gia che chở, cũng không bị bao nhiêu tổn thương. Bởi vì quá thuận lợi cho nên khi nghe người khác nói hắn có tất cả là do Ôn Uyển khiến trong lòng mới có cảm xúc chống cự. Lại bị người ta trêu chọc, tâm tính không đủ kiên định sau một thời gian sẽ phản bội lại nàng, Ôn Uyển không cảm thấy ngoài ý muốn. Chờ sau này Bình Thượng Đường chân chính trải qua nhân tình ấm lạnh hắn sẽ vì lựa chọn của mình mà trả giá thật nhiều. Khi trả giá lớn kia, hi vọng hắn không hối hận là được. Mọi người nên gì lựa chọn của mình mà trả giá. Bình Thượng Đường cũng không ngoại lệ.
Hoàng đế đã từng nhìn thấy thần thái này của Ôn Uyển, chính là thời điểm nhắc tới Bình Hướng Hi đã từng xuất hiện. Không ngờ đến bây giờ lại thấy vẻ mặt này. Trong mắt hoàng đế hiện lên sự tàn khốc.
Hạo thân vương ở bên cạnh cười chen vào một câu: “Nghe nói trước đó vài ngày Phúc ca nhi bị thất lạc? Sau lại tự mình trở về?” Hài tử đã mất tích lại có thể tự mình trở về, người bình thường cũng biết là không thể nào. Xem ra Phúc ca nhi trở về tám chín phần mười là do Ôn Uyển.
Ôn Uyển cũng không phủ nhận: “Phúc ca nhi là người lo hương khói cho mẹ cháu. Cháu không thể để cho nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bằng không năm đó cháu đã chọn Bình Thượng Đường làm con thừa tự ghi dưới danh nghĩa mẹ cháu, vì cái gì mà đến ngày lễ tết vẫn không có người dâng hương cho mẹ.” Ôn Uyển không quan tâm đến cái gì mà hương hỏa với không hương hỏa, bất quá những lời này là để lưu lại một đường lui cho Phúc ca nhi. Từ sắc mặt hoàng đế có thể nhìn ra hoàng đế đã chán ghét mà vứt bỏ Bình Thượng Đường. Ôn Uyển không hi vọng vì chuyện của người lớn mà liên lụy đến trẻ nhỏ. Cho nên cố ý nói cho hoàng đế Phúc ca nhi là Phúc ca nhi, Bình Thượng Đường là Bình Thượng Đường. Dĩ nhiên nếu sau này Phúc ca nhi cũng không nên thân vậy thì không có biện pháp. Nhưng nếu thành người, Ôn Uyển không hi vọng Phúc ca nhi vì chuyện của phụ thân mà xong đời.
Ôn Uyển nói như vậy hoàng đế há lại không hiểu ý tứ của nàng. Hoàng đế nhìn thoáng qua Ôn Uyển cuối cùng im lặng nói một câu: “Con, cái nha đầu này.” Nếu Ôn Uyển không để ý, vậy ông sẽ không xuất thủ. Hoàng đế so đo với một thần tử, rất mất mặt. Nhưng nếu Bình Thượng Đường làm chuyện xấu, vậy cũng đừng trách ông ra tay độc ác.
Đi gần nửa canh giờ mặt trời đã xuất hiện. Mặc dù ánh mặt trời không quá mạnh nhưng chiếu lên cơ thể người cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Linh Đông đi gần nửa canh giờ đã đi không nổi. Hai tháng này bình thường Ôn Uyển đã bắt đầu cho Linh Đông rèn luyện nhưng cường độ cũng không lớn hơn nữa cho đến giờ Linh Đông cũng chưa từng leo núi.
Ôn Uyển thấy hoàng đế cau mày, cười nói: “Cậu hoàng đế, Linh Đông hiện tại đã rất tốt rồi, so với cháu năm đó còn khỏe mạnh hơn.”
Hoàng đế thu hồi ánh mắt đang đặt ở trên người Linh Đông, nhưng khuôn mặt không vui là phát ra từ nội tâm. Ôn Uyển cũng biết hoàng đế không quá vừa ý Linh Đông. Khụ, còn cần nàng mệt mỏi nhiều.
Linh Đông thực sự không đi được. Hoàng đế và Hạo thân vương cũng không thể vì bé mà thả chậm cước bộ. Ôn Uyển có ý là để nàng phụng bồi Linh Đông ở phía sau từ từ đi. Nhưng hoàng đế lại lên tiếng: “Để thị vệ phụng bồi nó là được rồi.” Ôn Uyển cũng không còn cách nào khác để thị vệ phụng bồi bé đi.
Linh Đông thấy Ôn Uyển không yên lòng, nghiêm túc nói sẽ tuân theo lời nàng nói với Minh Cẩn, không cần thị vệ giúp đỡ, tự mình leo lên.
Ôn Uyển gật đầu khích lệ, khen ngợi Linh Đông hai câu. Xoay người bước nhanh theo hoàng đế và Hạo thân vương. Hạo thân vương thấy Ôn Uyển nhanh như vậy đã đuổi kịp, không hề tụt lại phía sau thì có chút kinh ngạc. Thời điểm Hạo thân vương bắt đầu phụng bồi hoàng đế leo núi cũng phải nghỉ nhiều lần. Bây giờ đã quen nhưng đi được nửa đường vẫn có chút thở dốc. Thây Ôn Uyển mặt không đỏ, thở không gấp rất bất ngờ. Thể lực của nha đầu này không tệ.
Ôn Uyển cười híp mắt nói mỗi ngày nàng đều rèn luyện. Sau ba bữa đều đi một đoạn đường, đặc biệt là sau bữa tối, còn đi nửa canh giờ. Cho nên leo núi đối với nàng chỉ là một bữa ăn sáng.
Hoàng đế ở một bên tán đồng: “Nha đầu nói rất đúng. Là nên ra ngoài vận động. Hít thở không khí bên ngoài. Ở thôn trang một tháng, cả người thư sướng không ít. Nha đầu, cậu tính xây một hành cung ở chỗ này. Cháu thấy thế nào?” Lúc trước hoàng đế chỉ có ý định này cũng chưa xác định. Sau Ôn Uyển viết thư nói đến chuyện này, hơn một tháng qua hoàng đế lại tự mình cảm nhận, cũng đã hoàn toàn định ra chuyện này rồi.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Cậu hoàng đế, sơn trang này vốn là năm đó cậu cho con. Chủ nhân chân chính vẫn là cậu. Cậu muốn chuyển đến thế nào cũng được. Chỉ cần không động đến tiểu viện kia của con là được.” Tiểu viện của Ôn Uyển cũng chỉ chiếm diện tích mười mẫu, không tính là nhỏ nhưng cũng chưa coi là lớn. Tiểu viện này sau này sẽ là chỗ nghỉ phép của một nhà bốn miệng ăn bọn họ. Cho nên không thể động.
Hạo thân vương thấy hai người tùy ý nói chuyện, ông cũng không chen vào. Chỉ mỉm cười nghe. Chẳng qua rất cảm khái, thế nhân đều hâm mộ Ôn Uyển được thịnh sủng. Cần phải biết chân chính được lợi là hoàng đế. Hoàng đế ở chỗ Ôn Uyển có lợi biết bao nhiêu?
Ba người cuối cùng cũng đã lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một gian phòng. Ôn Uyển ban đầu đến đỉnh núi là xuống ngay, sau lại nghĩ tới ở bên trên ngắm cảnh cũng không tệ. Xây phòng còn có thể tránh gió. Cho nên cho người xây một phòng nhỏ ở trên đỉnh núi.
Phòng cũng không lớn, phân thành hai gian. Bên trong đặt vài thứ. Bên ngoài phảng phất như một phòng khách. Phòng khách nhỏ ba mặt mở ra cửa sổ, cửa sổ toàn bộ làm bằng thủy tinh. Muốn nhìn phong cảnh bên ngoài, kéo rèm cửa lên là được. Vào mùa đông ở bên trong thưởng thức trà, lại nhìn ra phong cảnh bên ngoài, đặc biệt là thời điểm tuyết rơi, biến uống trà, ngắm tuyết thành việc rất thích ý.
Hoàng đế và Hạo thân vương đã quen mỗi ngày đi lên hạ cờ rồi mới xuống. Cho nên đi lên liền vào phòng.
Ôn Uyển đứng trên núi, nhìn mặt trời chậm rãi chiếu những tia nắng qua tầng mây,