Ôn Uyển nghe xong, trong mắt hiện lên tia tức giận. Giang Vi đúng lúc làm bánh mứt táo Minh Cẩn thích ăn nhất. Điểm tâm cùng nước trà tách ra đều không có độc, ăn cùng thì độc. Sao có thể trùng hợp như vậy? Đây rõ ràng là có người tỉ mỉ an bài nhằm vào Minh Cẩn mà.
Minh Cẩn còn đang hôn mê, Ôn Uyển không thể bỏ đi. Chuyện này tạm thời để cho Hạ Ảnh hiệp trợ Tôn công công đi thăm dò. Nàng mặc dù cũng rất muốn bắt hung thủ, nhưng lhiện tại quan trọng nhất là bảo vệ nhi tử. Những thứ khác đều chờ Minh Cẩn tỉnh lại rồi hãy nói.
Hạ Dao vừa tỉnh đã nghe Minh Cẩn gặp chuyện không may, trúng độc. Nơi nào còn có thể an tâm dưỡng bệnh. Lập tức mang theo Hạ Nhàn cùng vào hoàng cung. Hạ Dao có thân phận đặc thù, trên người có lệnh bài có thể tùy thời tiến cung.
Hạ Dao đến hoàng cung, nhìn Ôn Uyển ánh mắt sưng đỏ, còn có Minh Cẩn đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Trong bụng khổ sở. Nếu biết như thế, nàng đáp ứng Quận chúa ngày mai tiến cung. Ngày mai thân thể của nàng sẽ khoẻ, tất nhiên có thể cùng theo bọn họ. Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngàn vàng cũng không mua được hai chữ sớm biết a! Hối hận cũng vô dụng.
Hạ Dao khó chịu thì khó chịu, nhưng vẫn cố gắng khuyên Ôn Uyển: “Quận chúa, người cả ngày nay cũng không ăn một chút gì sao? Quận chúa, Minh Duệ, Minh Cẩn còn muốn dựa vào người tới che chở đấy. Quận chúa, người không thể ngã xuống. Nếu người cũng ngã xuống, Minh Duệ với Minh Cẩn phải làm sao đây?” Lúc trước Hạ Hương cũng đã khuyên Ôn Uyển ăn, nhưng Ôn Uyển ăn không vào.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không có khẩu vị.” Nàng hiện tại cái gì cũng ăn không vào.
Hạ Dao nhìn Minh Duệ đang bên cạnh Ôn Uyển, chỉ có thể lấy Minh Duệ ra làm cớ: “Quận chúa, người không ăn Minh Duệ cũng phải ăn. Không nghĩ vì mình, cũng phải nghĩ vì hài tử a! Cả một ngày này, Minh Duệ cũng chưa ăn gì đâu.” Hạ Dao biết cũng chỉ có biện pháp này mới có thể làm cho Ôn Uyển ăn cái gì đó.
Minh duệ lắc đầu: “Hạ Dao cô cô, con không đói bụng.”
Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ. Mặc dù hiện tại nàng không có chút khẩu vị nào. Nhưng cũng không thể bởi vì không có khẩu vị mà khiến cho hài tử cũng không ăn cơm. Vì hài tử, thế nào cũng phải ăn cơm: “Hạ Dao, bảo các nàng đem cơm mang vào. Ở chỗ này ăn.” Nói xong cúi đầu nói với Minh Duệ: “Bảo bảo đừng sợ. Mẹ không có chuyện gì, Mẹ sẽ không ngã xuống đâu. Cơm mang lên còn muốn ăn. Không ăn cơm không được .”
Minh Duệ gật đầu: “Mẹ. . . . . .” Minh Duệ hiện tại hối hận không thôi. Nếu hắn biết như vậy, cho dù có ở trong ngự hoa viên đánh Minh Cẩn một trận, cũng sẽ không để cho hắn ăn đồ lung tung.
Thức ăn rất thịnh soạn, từng món ăn từ từ được bày ra. Lần này đồ ăn là do Hạ Nhàn làm, cố ý làm những món ăn ngày thường Ôn Uyển thích ăn.
Món ăn mặc dù rất thịnh soạn, nhưng hiện tại Ôn Uyển nào có tâm tình. Ôn Uyển ăn rất nhanh, cố gắng lấp đầy bụng. Sau khi Ôn Uyển cơm nước xong đặt bát đũa xuống. Ngẩng đầu nhìn thấy thức ăn trong chén Minh Duệ cũng không động đến mấy cái. Ôn Uyển gắp thức ăn cho Minh Duệ: “Bảo bảo, làm sao không ăn?”
Minh Duệ gật đầu, cúi đầu bới bới cơm. Bữa cơm này ăn được không có chút mùi vị, chẳng qua tất cả thức ăn Ôn Uyển gắp cho hắn, hắn đều ăn hết. Ăn không trôi, thì liều mạng nuốt xuống.
Chờ Minh Duệ ăn xong, Ôn Uyển cũng không trở lại bên cạnh Minh Cẩn. Mà ôm Minh Duệ, thương yêu nói: “Bảo Bảo, con không ăn những thứ điểm tâm nước trà kia. Mẹ đã cảm thấy ông trời phù hộ rồi. Đừng khổ sở, càng đừng tự trách. Nếu không, Mẹ càng khó chịu hơn. Muốn trách, thì trách Mẹ. Là Mẹ không bảo vệ tốt con và đệ đệ.”
Minh Duệ cắn môi dưới, không nói gì. Mẹ đã dùng hết toàn lực để bảo vệ bọn họ, cái này hắn cũng biết. Trách thì chỉ có thể trách hắn bây giờ còn quá nhỏ.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Minh Duệ, cũng biết không phải đôi ba lời là có thể khuyên được. Biện pháp duy nhất chính là Minh Cẩn sớm tỉnh lại một chút, Minh Duệ không cần tự trách nữa, nàng cũng có thể yên tâm. Chẳng qua không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Ôn Uyển chờ đợi gần nửa ngày, thấy vẻ mặt Minh Duệ, cuối cùng chỉ có thể mở miệng: “Bảo bảo, đi ngủ thôi.” Thấy Minh Duệ không muốn, Ôn Uyển vuốt trán của hắn: “Cũng không cần con ra bên ngoài, nằm xuống trên giường. Chờ đệ đệ tỉnh lại Mẹ sẽ gọi con. Bảo bảo ngoan, con còn nhỏ, thân thể gánh không được.” Nàng là người lớn, tố chất thân thể tốt. Minh Duệ cho dù hai năm qua một mực luyện công, thân thể so với đứa nhỏ bình thường tốt hơn, nhưng trải qua chuyện lớn như vậy, cả người mỏi mệt. Ôn Uyển sợ hắn chịu không được.
Hạ Dao ở bên cạnh cũng khuyên: “Minh Duệ, nghe lời Quận chúa đi. Nếu con cũng ngã bệnh. Đến lúc đó Quận chúa sẽ phải chiếu cố cả con và Minh Cẩn đấy. Minh Duệ hiếu thuận như vậy, khẳng định sẽ không để Mẹ lo lắng đâu, đúng không?” Hạ Dao bây giờ càng ngày càng biết cách dỗ người rồi.
Minh Duệ nhìn thoáng qua Ôn Uyển, gật đầu. Ở trong cùng một phòng, mở mắt là có thể thấy. Ôn Uyển tới đây giúp hắn cởi áo khoác dép cùng vớ nâng lên giường, đắp kín chăn cho hắn.
Ôn Uyển thấy Minh Duệ híp mắt, nhìn một hồi. Rồi xoay người trở lại bên giường Minh Cẩn, vuốt khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Minh Cẩn, tim Ôn Uyển như bị đao cắt. Để cho nhi tử nàng một phen chịu tội lớn như vậy, lần này nếu không đại khai sát giới, họ thật sự cho nàng là Bồ Tát đất sao?
Ôn Uyển canh chừng Minh Cẩn, hôm nay bị kích thích quá lớn, nàng gục ở bên giường không tự chủ nhắm mắt lại.
Minh Duệ mở mắt, nhìn bóng lưng đơn bạc của mẫu thân, trong mắt không biết tại sao lại thấy ẩm ướt. Hắn cho rằng Mẹ bởi vì đệ đệ gặp chuyện không may sẽ trách tội hắn, không nghĩ tới Mẹ một chút cũng không trách hắn.
Minh Duệ vừa định đứng dậy, Hạ Dao đã đi tới. Thấy hắn muốn đứng dậy, liền đè xuống: “Minh Duệ, nghe lời, ngoan một chút ngủ đi. Mẹ của con cô cô sẽ chiếu cố. Con bây giờ cần phải bảo trọng chính mình, đừng làm cho Quận chúa lo lắng, biết không?”
Minh Duệ cảm kích hướng về phía Hạ Dao gật đầu.
Hạ Dao một lần nữa đắp kín chăn cho Minh Duệ, sờ sờ trán của hắn: “Không có việc gì. Con cũng đừng lo lắng cho mẹ con, mẹ con có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, sẽ không bị đả kích đâu.