Chuyện Minh Cẩn trúng độc, rất nhanh đã truyền ra ngoài. Người nhận được tin tức, tâm tư khác nhau. Có may mắn có lo lắng cũng có kẻ hả hê.
Thái Tử Phi Như Vũ âm thầm may mắn, may là hôm nay Linh Đông đã hồi Đông cung. Nếu không, còn không biết Linh Đông có thể cũng trúng độc hay không? Như Vũ suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Người nào sẽ hạ thủ đối với hai hài tử Minh Cẩn và Minh Duệ chứ? Thật vô lý nha?” Tin tưởng người làm mẫu thân đều biết. Động đến Minh Duệ và Minh Cẩn, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào? Bất kể Ôn Uyển tính tình có ôn hòa ra sao, nhưng động đến con của nàng, đó chính là động vào mệnh căn của nàng, sẽ dính líu đến vô số. Người hạ thủ cho dù có làm được sạch sẽ cũng sẽ bị liên lụy.
Dung ma ma sắc mặt ngưng trọng: “Thái Tử Phi, chuyện này sợ không phải đơn giản như vậy. Trừ phi là người không có đầu óc, nếu không người nào mà không biết, động vào hai công tử, không chỉ có bản thân chết không có chỗ chôn, còn dính líu vô số người đi theo chôn cùng chứ?” Bất kể là ai, một khi điều tra ra thì sẽ dính líu đến gia tộc.
Thái Tử Phi Như Vũ gật đầu: “Đúng vậy. Cho người ta đi hỏi Trân Tiệp dư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Rốt cuộc là người nào muốn hại Minh Duệ và Minh Cẩn. Hoặc là Minh Cẩn xui xẻo chịu tội thay người khác. Cái này rất có khả năng xảy ra.
Thái tử đối với chuyện này cũng không phát biểu quá nhiều ý kiến. Về phần Kì Mộ, sau khi biết chuyện, lập tức cho người thu thập một đống dược liệu trân quý cùng thuốc bổ đưa đến Vĩnh Ninh Cung.
Yến Kỳ Huyên ban đầu nghe xong có chút hả hê, sau lại có một chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu tiểu tử này chết đi, triều đình mới có kịch hay để xem.” Nếu Minh Cẩn chết, lấy tính cách của Ôn Uyển, nhất định sẽ quấy đến triều đình hậu cung long trời lở đất. Đến lúc đó phụ hoàng nhất định phải to đầu, mà ở biên thành Bạch Thế Niên cũng không có sắc mặt dễ nhìn. Khi đó hắn có thể đục nước béo cò rồi. Đáng tiếc.
Hạo thân vương nhận được tin tức, sắc mặt có chút phát xanh. Không nói Minh Cẩn, mà chính là trong Vương Phủ của ông cũng xuất hiện thủ đoạn hèn hạ như vậy. Khụ, không bao giờ được thanh tịnh.
Mà chỉ có người có quan hệ thân cận cùng Ôn Uyển, mới có thể lo âu. Mai nhi sau khi nhận được tin tức Minh Cẩn trúng độc, hiện tại hôn mê bất tỉnh thì gấp đến độ xoay quanh. Nếu ở phủ Quận chúa, khẳng định lúc này nàng đã chạy qua. Nhưng ở hoàng cung, hiện tại sắp tới đêm nên vào không được. Chỉ có thể ở trong nhà lo lắng suông.
Mai nhi bồn chồn nhìn La Thủ Huân nói: “Chàng nói xem. Làm sao lại không thể yên tĩnh đây? Lúc này mới thanh tịnh được mấy ngày, rốt cuộc là người nào ác tâm như vậy? Ôn Uyển đắc tội người nào, hai hài tử phá hỏng chuyện của kẻ nào?” Ôn Uyển làm việc luôn điệu thấp (làm việc khiêm tốn), cũng không kết thù kết oán với ai. Bất kể Mai nhi nhìn từ nơi nào, đều cảm thấy Ôn Uyển là người hiền lành a!
La Thủ Huân cũng vạn phần lo lắng, nhưng đến nước này bọn họ trừ chờ đợi tin tức ra, cái gì cũng không làm được: “Đừng lo lắng. Cũng chỉ là hôn mê, nghe nói kịp thời chữa trị nên không có trở ngại gì lớn. Chờ ngày mai. Ta cho người đi thăm dò kỹ càng. Ngày mai nàng cũng đề bảng xin tiến cung, nói không chừng lại được bọn họ đáp ứng cho đi thăm.” Hắn cũng đang lo lắng đây. Những người này cũng quả thật quá ghê tởm, không để cho người ta có hai ngày an bình. Ôn Uyển, khụ, thật là thất tai tám họa mà.
Lúc này Giang Lâm tay chân lạnh như băng, Minh Cẩn trúng độc, điểm tâm nước trà lại từ chỗ Giang Vi ra. Giang Vi có biết mình đang làm cái gì hay không? Người khác tránh không kịp, nàng ta lại xông lên gây chuyện. Vạn nhất, không, ngay cả vạn nhất cũng không được có.
Ma ma bên cạnh cũng chỉ có than thở. Cho dù chuyện này không liên quan đến Tam tiểu thư, nhưng điểm tâm và nước trà kia cũng là Tam tiểu thư đưa. Chỉ nhìn vào điểm này, Quận chúa tha không được Tam tiểu thư. Muốn nói đạo lý sao? Đổi thành người nào có hài tử bị hại còn có thể để ngươi nói đạo lý sao? Muốn nói đạo lý, vậy đi gặp Diêm vương mà nói!
Suy nghĩ của Quảng ma ma, Giang Lâm làm sao không biết: “Ma ma, ngươi nói xem, nên làm cái gì bây giờ?” Kết cục tốt nhất của Giang Vi chính là biếm lãnh cung. Kết cục xấu nhất là sống không bằng chết. Kết cục bình thường, ban cho cái chết. Bất kể loại kết cục nào, Giang Lâm cũng không muốn xem.
Quảng ma ma nghe Giang Lâm nói những lời này, vội vàng nói: “Thế tử phi, chuyện này người trăm triệu lần không thể nhúng tay đâu. Thế tử phi. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu người mạo muội nhúng tay, đến lúc đó có thể ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.” Ôn Uyển Quận chúa bất kể mọi chuyện chỉ luôn ru rú trong nhà, rất ít xuất hiện ở nơi công chúng. Nhưng đó là vì Quận chúa làm người khiêm tốn, người nào không biết chỉ cần Quận chúa dậm chân một cái, kinh thành đều có thể náo loạn đến ba tấc đất. Hiện tại chuyện này không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải là Tam tiểu thư đắc tội Quận chúa. Nếu Tam tiểu thư đắc tội Quận chúa, chịu nhận lỗi là được rồi, hiện tại Tam tiểu thư đang ở trong tình cảnh đại họa ngập trời, đụng vào là phải chết đấy.
Giang Lâm cắn răng, lý trí nói cho nàng biết không nên nhúng tay vào. Nhưng trên phương diện tình cảm, nàng chịu không được. Đó là muội muội ruột thịt của mình, muội muội tự nàng chăm sóc đến lớn đấy!
Quảng ma ma khẽ than thở, đến nước này thật không phải chuyện thế tử phi có thể cứu vãn được: “Thế tử phi. Chuyện này bây giờ còn chưa có kết luận. Chúng ta hiện tại chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến thôi.” Bất kể nói gì, lúc này cũng còn quá sớm. Nếu Nhị thiếu gia không có chuyện gì còn có hi vọng, nếu có chuyện, Tam tiểu thư nhất định khó mà bảo toàn.
Vào nửa đêm, hoàng đế hỏi Tôn công công: “Minh Cẩn còn chưa tỉnh sao?” Minh Cẩn không có tỉnh, Ôn Uyển cũng không thể đi ra ngoài, vẫn chờ đợi bên người Minh Cẩn.
Tôn công công nhỏ giọng nói: “Không có, Quận chúa vẫn đang ở bên cạnh! Hoàng thượng, chuyện lần này, phía sau có không ít mờ ám. Xem ý tứ của hai vị Hạ Dao và Hạ Ảnh, sợ rằng muốn đại khai sát giới.” Tôn công công là dò hỏi ý tứ hoàng đế. Nếu hoàng đế đồng ý, hắn liền hiệp trợ Hạ Ảnh. Nếu hoàng đế không đồng ý, có chút đầu mối nên cắt đứt.
Hoàng đế trầm mặc chốc lát. Ôn Uyển coi hai đứa bé không khác gì bảo bối, hai đứa bé chẳng khác nào mệnh của Ôn Uyển. Lần này Minh Cẩn gặp chuyện lớn như vậy, nếu không để Ôn Uyển phát tiết tức giận trong lòng, sợ rằng trong lòng Ôn Uyển sẽ có một cái gai. Nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cậu cháu. Đám nữ nhân hậu cung này, hoàng đế nghĩ tới những người này, lại nghĩ đến những hài tử sinh non, chết non kia. Sắc mặt lạnh lẽo: “Bọn họ muốn tra cái gì cứ để cho bọn họ tra, triệu tập nhân thủ phối hợp. Chuyện này toàn quyền giao cho Hạ Ảnh xử trí.”
Nghĩ tới vẻ mặt âm lãnh kia của Hạ