Minh Duệ thấy tâm tình của Linh Đông sa sút, liền cười nói: “Sở dĩ huynh buồn như vậy, thương tâm như vậy, đó là bởi vì huynh vẫn còn mong đợi. Mong đợi nhận được sự chú ý và thương yêu của cha mẹ. Chờ đến khi huynh không còn mong đợi, không còn cầu, cũng không còn hy vọng nữa, mà chỉ xem bọn họ như người bình thường, thì huynh sẽ không còn thương tâm, càng sẽ không còn đau buồn nữa.”
Linh Đông nhìn Minh Duệ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đó là cha mẹ của hắn, sao có thể không mong đợi gì được?
Minh Duệ thấy Linh Đông vẫn còn rối rắm, nên liền kể cho Linh Đông nghe một chuyện khác. Câu chuyện này cũng kể về hậu quả của việc thiên vị giống câu chuyện trước. Câu chuyện này kể về một người mẹ đã hy sinh hai đứa con để lót đường cho đứa con có tiền đồ hơn. Kết quả là, hai đứa con trai này không thể chấp nhận, nên đã tức giận mà trốn khỏi nhà, không bao giờ về nữa. Vì vậy, suốt cả quãng đời còn lại của người mẹ này cũng không thể gặp lại hai đứa con trai.
Linh Đông nhìn Minh Duệ: “Đây là cô cô kể cho đệ ư?” Nói xong cũng biết mình nói lời ngu ngốc rồi, sao cô cô sẽ kể cho Minh Duệ những chuyện này chứ?
Minh Duệ khẽ mỉm cười: “Mẫu phi của huynh cũng vì có nhiều con, nên không thể quan tâm hết được. Huynh xem, nếu mẹ của đệ cũng có nhiều con như vậy, thì chắc chắn cũng không thể quan tâm hết tất cả được.” Minh Duệ nói như vậy cũng là chôn một quả mìn trong lòng Linh Đông, nếu trong tương lai, Thái tử phi thật sự tìm cho Linh Đông một nhà vợ có thế lực lớn, mà cô gái này có tính tình không tốt hoặc có những thứ khác, vậy thì sẽ có kịch hay để xem. Chỉ cần Linh Đông có thể sống khỏe mạnh đến lúc trưởng thành, Thái tử còn chưa rơi đài, Thái tử phi cũng chưa chết, thì chắc chắn trong tương lai khi thành thân, Thái tử phi sẽ có bàn tính của mình. Đương nhiên, có thể vì lót đường cho Linh Nguyên mà hy sinh nhân duyên của Linh Đông hay không, thì phải nhìn tình huống rồi. Chỉ cần ông cậu Hoàng đế chưa chết, mẹ của hắn vẫn khỏe mạnh, mà muốn tìm cho Linh Đông một nhà vợ như vậy, thì cũng không phải không thể.
Ôn Uyển nói không sai, Minh Duệ chính là một tên phúc hắc. Cho nên, lúc này cũng là lúc ghim vào Linh Đông một cây kim dự phòng: “Biểu ca, đệ từng nghe Hạ Dao cô cô nói một chuyện. Huynh cũng biết mẹ của đệ bề bộn nhiều việc, nhưng ông cậu Hoàng đế lại muốn mẹ của đệ chọn lựa một người có thể thừa kế y bát của mẹ từ trong hoàng tộc. Tính tình của mẹ đệ hơi kiêu ngạo, cũng bởi vì huynh có cùng ngày sinh với mẹ, nên mới chọn huynh. Muốn thừa kế y bát của mẹ đệ, biểu ca, con đường trong tương lai của huynh sẽ rất khó khăn, cũng sẽ không dễ hơn mẹ đệ. Cho nên, đừng để mấy chuyện này khiến cho đau buồn. Nếu không, trong tương lai sẽ còn có những chuyện khiến cho huynh đau buồn hơn đó!” Nhà Đế vương không tình thân, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi từ xưa đến nay. Bởi vì Đế vương có nghĩa là không thể cầu tình, cũng sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Trên mặt của Linh Đông hiện lên sự nghi ngờ: “Cho dù huynh kế thừa y bát của cô cô, thì con đường trong tương lai cũng không thể rất khó khăn chứ? Có phải còn chuyện gì mà huynh không biết không?” Những lời này thì cô cô đã nói với hắn rồi, nói rằng, con đường trong tương lai của hắn rất khó đi. Trong lòng Linh Đông vẫn luôn không hiểu rõ chuyện này. Nhưng hôm nay, Minh Duệ cũng nói như vậy, hắn muốn biết, rốt cuộc có ý gì?
Trong lòng Minh Duệ thầm nói: Tất nhiên, đệ đoán được. Mẹ đệ có nhiều tiền bạc và quyền lực như vậy, cha đệ lại là Đại Tướng quân cầm trọng binh trong tay. Học được bản lãnh của mẹ đệ, có sự ủng hộ của cha mẹ đệ nữa. Vì vậy sau này, cũng chưa chắc không có cơ hội tranh giành bảo tọa kia. Cho nên, tất nhiên sẽ gian nguy vô cùng. Những điều này, Minh Duệ cũng chỉ nói thầm trong lòng mà thôi, chắc chắn sẽ không nói cho Linh Đông biết.
Ở chung hai năm, Linh Đông cũng biết Minh Duệ trưởng thành sớm, giống như một ông cụ non vậy. Nhưng bởi vì Minh Duệ tuân theo lời Ôn Uyển nói, nên cố ý giấu dốt. Vì vậy, biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ chững chạc, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường mà thôi, ngoài ra, chính là một người cuồng luyện võ, còn những mặt khác thì cũng không có đặc biệt gì lớn. Cho nên, Linh Đông cũng không hoài nghi, mà thật sự cho rằng, đây là lời Ôn Uyển và Hạ Dao đã nói.
Tâm tư xoay chuyển, thần sắc trên mặt cũng khá hơn một chút.
Minh Duệ thấy vừa đủ, thì đầu bút lông liền chuyển: “Còn chưa kể cho huynh nghe kết cục của câu chuyện lúc nãy. Huynh có muốn biết không?” Minh Duệ bán ra chỗ gay cấn nhất.
Linh Đông gật đầu: “Sau này, người con thứ hai ra sao?”
Sắc mặt Minh Duệ vẫn bình tĩnh, nói: “Đã chết. Sau khi đại ca thông tuệ kia của hắn ta mất sớm chưa tới nửa năm, thì cũng chết theo.” Lúc Minh Duệ nói những lời này thì đột nhiên cả người đều tràn ngập một luồng hơi thở hung ác. Chỉ có điều, loại hơi thở này chỉ lướt qua một thoáng, chưa đầy hai giây thì liền biến mất.
Linh Đông nhận thấy luồng hơi thở khác thường này, liền nhìn Minh Duệ, nhưng lại thấy Minh Duệ không có chút khác thường nào. Lúc này, Linh Đông không nhịn được liền hỏi: “Sao lại chết?” Cái gì kêu là sau khi đại ca thông tuệ mất, thì chưa tới nửa năm sau cũng chết theo. Lời này khiến cho người ta vừa nghe liền không nhịn được mà suy đoán có phải có âm mưu ở bên trong hay không? Người con thứ hai này, là bị hại chết.
Đáy mắt Minh Duệ mang theo sự mỉa mai: “Bệnh chết. Vì để nhường vị cho đệ đệ, nên người con thứ hai chỉ có bệnh chết.” Lúc Minh Duệ nói những lời này, trong giọng nói mang theo tiếng cười khẽ.
Thật ra, những lời này để lộ ra rất nhiều vấn đề. Linh Đông không ngốc, cũng chính vì không ngốc, nên mới giật mình đến ngây người: “Đệ đọc được câu chuyện này ở đâu vậy?” Đã thấy thiên vị, nhưng thiên vị thành như vậy thì lại chưa từng thấy.
Minh Duệ lại nói tựa như đùa: “Chỉ hy vọng, trong tương lai, huynh không gặp phải chuyện như vậy.”
Linh Đông nắm tay: “Sẽ không.”
Minh Duệ cười đầy tùy ý: “Huynh xem, có phải có so sánh liền thấy tốt hơn rất nhiều rồi không? Mặc dù mẫu phi của huynh không quan tâm huynh nhiều, nhưng tính ra, vẫn đã rất quan tâm huynh rồi. Nếu không, huynh cũng sẽ không dám khẳng định chắc chắn mẫu phi của huynh sẽ không làm như vậy, đúng không?”
Linh Đông thở ra một hơi, không nói gì nữa. Đây chỉ là phản ứng bản năng, hắn không tin như vậy. Nhưng lý trí lại nói với hắn, nếu thật sự có một ngày như thế, đến lúc phải lựa chọn, thì mẫu phi có thể hy sinh hắn để thành toàn cho đại ca hay không? Chuyện này cũng chỉ có ông trời mới biết thôi.
Đáy mắt Minh Duệ hiện lên một tia sáng, ngẩng đầu cười, kéo Linh Đông đi tìm Minh Cẩn, sau đó, ba người cùng đến chính viện dùng cơm trưa với Ôn Uyển. Chuyện này, bề ngoài cứ thế trôi qua.
Biện pháp phòng chống bệnh đậu mùa lây nhiễm đã được nghiên cứu chế tạo ra, tin tức cục kỳ tốt này liền truyền khắp kinh thành, truyền khắp cả thiên hạ một cách nhanh chóng. Mười năm nay, trên triều đình, chính trị ổn định, cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt, lần này lại nghe được tin đồn Hoàng thượng được Bồ Tát báo mộng