Ôn Uyển nghe thấy bên ngoài có không ít người chết, liền hỏi Hạ Ảnh, đã bắt được chủ mưu chưa? Hạ Ảnh chán nản vô cùng: “Quận chúa, vẫn chưa bắt được. Chỉ bắt được hai tôm binh tiểu tướng.”
Ôn Uyển nghe liền ngậm miệng không nói gì. Vì đám người kia, là mục tiêu mà Thần Cơ Doanh và ám vệ đã truy tìm nhiều năm, nhưng đến bây giờ còn chưa có đầu mối gì: “Cái danh sách mà lần trước ta đưa cho ngươi đâu? Không cầm lấy để đi điều ra người khả nghi sao?” Trong mấy người đó, cũng nên bắt được một hai tên chứ?
Hạ Ảnh lắc đầu: “Tạm thời chưa phát hiện ra điều gì khả nghi. Nhưng vẫn còn đang điều tra.”
Ôn Uyển rất nhụt chí, có cảm giác, nàng đã hao phí công sức lớn như vậy đều uổng công. Ôn Uyển lẩm bẩm: “Tổ chức nghiêm mật như vậy, phải hao phí bao nhiêu công sức đây?” Không chỉ hao phí công sức, mà còn hao phí tiền bạc nữa. Bắt buộc phải cần rất nhiều tiền bạc đó.
Ôn Uyển nghĩ tới chuyện này, liền giật mình, đúng vậy, tiền bạc. Không có tài chính khổng lồ, thì sao có thể xây dựng ra tổ chức nghiêm mật như vậy chứ? Số tiền này đến từ đâu? Đây là một vấn đề lớn. Ôn Uyển nói ra vấn đề này với Hạ Ảnh.
Sắc mặt Hạ Ảnh liền buồn bực: “Như mò kim đáy biển, không điều tra ra được.” Có điều, nói tới chuyện này, Hạ Ảnh lại nhìn Ôn Uyển: “Nhưng có một việc, không biết Quận chúa có muốn biết không?”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh cứ chần chờ không nói, thì hơi kỳ quái. So với Hạ Dao, Hạ Ảnh lại càng là người có gì nói đó: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Ngũ điện hạ Đông cung bị lây bệnh đậu mùa, mặc dù không có chứng cứ chứng minh, nhưng ta hoài nghi, là Thái tử phi gây ra.”
Ôn Uyển hơi giật mình: “Không phải ngươi nói không có chứng cứ chứng minh sao? Vậy tại sao lại hoài nghi? Hơn nữa, Linh Hạo còn mất mạng trong chuyện này đó!” Nếu không có chứng cứ, vậy thì sao có thể hoài nghi?
Hạ Ảnh cũng không muốn để Ôn Uyển hỏi vấn đề lúc nãy tiếp nữa: “Thái tử phi làm việc kín đáo, xử lý sạch sẽ vô cùng. Nhưng chúng ta vẫn điều tra được dấu vết để lại.” Thật ra, Hạ Ảnh càng muốn nói, lòng dạ của nữ nhân này thật độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Ôn Uyển nghe ra ý trong lời của Hạ Ảnh: “Chuyện của Linh Hạo là sao?” Hải Như Vũ có hại người đi nữa, thì cũng không đến nỗi ngay cả con trai ruột của mình cũng hại đi!
Hạ Ảnh “Hừ” lạnh: “Nàng ta gieo gió gặt bão. Vốn thân thể của Linh Hạo đã yếu. Mặc dù Hải Như Vũ bảo vệ Linh Hạo đến gió cũng không thổi lọt, nhưng đáng tiếc, cả ngày bắt chim nhạn, cũng có ngày bị nhạn mổ mắt.” Cụ thể hơn nữa, thì Hạ Ảnh không muốn nói.
Ôn Uyển cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ khẽ than thở: “Chỉ đáng thương cho Linh Hạo. Tranh tranh đấu đấu, kết quả, chịu khổ vẫn là đứa bé.”
Hạ Ảnh thấy thái độ của Ôn Uyển, thì hỏi: “Quận chúa, người không cảm thấy Hải Như Vũ, ừ, tinh thông tính kế.” Bởi vì Hải Như Vũ đã từng tính kế Ôn Uyển rất nhiều lần, nên Hạ Ảnh và Hạ Dao đều không chào đón.
Ôn Uyển cười khổ: “Vì sao ta phải căm ghét nàng ta? Có lẽ, nếu ta ở vào vị trí của nàng ta, thì cũng sẽ như vậy thôi!” Trong hậu viện, không phải gió Đông thổi át gió Tây, thì chính là gió Tây lấn át gió Đông. Nếu không đấu hoặc đánh mất ý chí chiến đấu, thì sẽ rơi vào kết cục như Phương Vũ Đồng. Người khác nhìn thấy cũng chỉ hận ngươi không biết tranh giành. Phải nhớ, muốn sống tốt trong hoàn cảnh như vậy, thì phải ném lương tâm cho chó ăn.
Ôn Uyển hiểu thì hiểu, nhưng nghĩ đến vẫn thấy buồn phiền. Trước kia, Hải Như Vũ là một cô nương trong trắng đến bao nhiêu, Ôn Uyển còn nói, nhìn Hải Như Vũ tựa như thấy hoa sen trong nước làm cho người ta thoải mái. Nhưng hiện tại đã thành một đóa hoa sen đen từ trong ra ngoài.
Hạ Ảnh thấy bộ dáng của Ôn Uyển, liền lẩm bẩm: “Quận chúa, đó chính là một nữ nhân rắn rết, ngàn vạn lần người đừng đồng tình với nàng ta. Bệnh đậu mùa lần này cũng do nàng ta gây ra.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi xem trọng nàng ta quá rồi. Một âm mưu nho nhỏ trong nội trạch sẽ không thể gây ra chuyện lớn như vậy. Những người này chỉ mượn lần này để làm cho lòng người hoảng sợ thôi. Về phần cần ta đồng tình, ngươi đã xem thường Hải Như Vũ quá rồi. Nàng ta không cần người khác đồng tình.” Ôn Uyển nói tới chỗ này, thì lại hỏi: “Bây giờ, Quách thị thế nào? Nàng ta không muốn tìm Hải Như Vũ báo thù sao?” Nếu Quách thị thật sự đã điên rồi, thì Linh Nguyên và Linh Đông đều sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Ảnh cười khẽ: “Nằm trên giường muốn chết muốn sống. Chỉ có điều, cũng không chết được. Quận chúa, bằng không, cứ cho nàng ta chết đi cho xong.”
Ôn Uyển suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Giữ lại! Giữ lại để Hải Như Vũ đối phó.” Chuyện này, ai cũng đừng nói đến nữa.
Chuyện bệnh đậu mùa, bởi vì nghiên cứu chế tạo ra biện pháp phòng chống, nên kinh thành đã dần dần bình thường trở lại.
Ôn Uyển cũng ném chuyện này qua một bên, nhưng đáng tiếc vẫn chưa được thư thái mấy ngày, thì lại có chuyện tìm tới cửa, Hổ Uy quân đã xảy ra chuyện.
Quan viên ở cửa biển liên danh vạch tội Hổ Uy quân. Đặc biệt đều là các thủ lĩnh, tội danh lại càng chồng chất.
Quân sự và chính sự của Đại Tề luôn được tách riêng, quân đội không được phép xen vào chuyện của địa phương, cũng như quan viên địa phương không được phép xen vào quân đội. Quân chính tách riêng, nhằm đề phòng hai bên cấu kết lẫn nhau, tạo thành náo động. Cho nên, hai bên không thể tương quan. Lần này, quan viên địa phương lại dâng sổ con vạch tội Hổ Uy quân và thủ lĩnh Hổ Uy quân, đây chính là vượt quyền. Nhưng chính bởi vì vượt quyền, nên mới có thể nhìn thấy chuyện lần này trọng đại thế nào. Vì vậy, khi tin tức truyền ra ngoài, thì cả triều đình đều xôn xao.
Ôn Uyển chiêm trứ mao khanh bất lạp thỉ (không ị mà vẫn chiếm cầu, ý nói là chiếm đồ của người khác dù bản thân không cần dùng nhưng cũng không để người khác dùng), đã sớm đem quyền lợi này kéo vào tay, rồi lại không quản. Chuyện này vẫn luôn do Hoàng đế trông coi. Lúc trước, khi Hoàng đế kêu nàng tiếp nhận, thì Ôn Uyển làm trò nói rất bận, thật sự không làm nổi. Sau đó, khi thật sự gánh nổi được, thì đã nói, chờ tiên sinh tới, lại có rảnh rỗi, rồi hãy nói. Đến khi tiên sinh tới, Ôn Uyển cũng biết không thể kéo được nữa, nhưng vẫn có thể kéo được bao nhiêu thì vẫn kéo, kéo được một ngày thì sẽ có thêm một ngày thanh nhàn. Vì thế, khoảng thời gian trước đã bị Hoàng đế mắng một trận. Cũng may, cuối cùng không nói thêm gì nữa. Khụ, Ôn Uyển cũng thử nghĩ lại, tại sao lúc trước nàng lại bị ma quỷ ám ảnh muốn quân quyền hải khẩu chứ? Đây không phải rõ ràng là tự chuốc khổ sao?
Thật ra, Ôn Uyển cũng đoán được, tại sao sau này Hoàng đế vẫn không thu hồi binh quyền của nàng. Đó chính là bởi vì bản kế hoạch xây dựng quy hoạch của nàng quá hoàn mỹ, Hoàng đế muốn xem bản lãnh của nàng thôi. Nếu không phải hai năm qua, tinh lực bị