Một ngày nghỉ sau bảy ngày, khí trời rất tốt, trời trong nắng ấm. Ôn Uyển để cho mấy hài tử đi ra sân chơi.
Phương tiên sinh không đồng ý với đề nghị của Ôn Uyển, cho là lấy mất ngày nghỉ rồi, hiện tại Minh Cẩn không thể trễ nãi được. Gian khổ học tập mười năm, cũng không nên vì một chút vui đùa nhốn náo mà để mất.
Ôn Uyển cười nói: “Không biết tiên sinh có nghe nói qua ‘ mài đao không trễ công đốn củi ’ hay không? Ý của câu này chính là, mài đao mất thời gian nhưng cũng không làm trễ nãi việc đốn củi. Bởi vì đao mài bén, đốn củi sẽ ít phí sức. Hài tử đã chăm chỉ học sáu ngày, nghỉ ngơi một ngày cũng không làm trễ nãi ngày ngày học tập . Thời gian này thích hợp để nghỉ ngơi, không chỉ không làm trễ nãi việc học, mà còn có ích đối với bọn trẻ.” Ôn Uyển không muốn để cho Minh Cẩn suốt ngày trừ ăn cơm ra thì chính là học tập . Như vậy đối với sẽ tạo thành thương tổn.
Phương tiên sinh không có cách nào khác, trong phủ đệ Ôn Uyển là lão Đại, hắn là tiên sinh cũng không làm chủ được.
Minh Cẩn có chút do dự: “Mẹ, con còn có rất nhiều thứ chưa học.” Thật ra thì trong lòng Minh Cẩn rất muốn đi, nhưng nghĩ tới Thám Hoa Lang, lại không muốn.
Ôn Uyển cười rồi kéo tay Minh Cẩn : “Nghỉ ngơi một ngày cũng không làm trễ việc học. Mẹ nói cho con biết, có kéo có buông mới là học tập đích thực. Nếu không, vừa nghĩ chơi vừa lo học , học cũng không tốt, chơi cũng không được chơi, lãng phí suốt một ngày. Có lúc nên dành chút thời gian để chơi. Sau chuyến du ngoạn này, lại đem tất cả tâm tư để học tập.”
Minh Cẩn nghe lập tức nhoẻn miệng cười: “Mẹ, con nghe người.”
Ba hài tử dẫn mang tùy tùng đi chơi xúc cúc. Đúng lúc nghe được Mai nhi đã tới, Ôn Uyển mỉm cười. Lúc trước Mai nhi đã nói, muốn cho hai đứa con trai tới phủ của nàng chơi xúc cúc. Đơn giản mà nói chính là muốn trông thấy sân chơi có bộ dáng như thế nào.
Thật ra thì đây cũng là cách mà La Thủ Huân thay đổi biện pháp dạy con. Để cho Báo ca Nhi cảm nhận không khí trong phủ Quận chúa. Có lẽ cũng có thể tiến bộ. Thật ra thì không thể trách La Thủ Huân đem hết tâm tư làm vậy , thực tế khiến hắn rất đau đầu. Con trai lớn Hổ ca Nhi bảo nó đi theo hắn học võ công còn cảm thấy hứng thú nhưng là đối với việc đọc sách tuyệt không có chút hứng thú, muốn nó học chữ chẳng khác gì muốn lấy tính mạng nó. Còn Báo ca Nhi, cả ngày chỉ biết đọc sách, còn làm thơ phú, dĩ nhiên nếu như vậy hắn cũng cao hứng, nhưng vấn đề là Báo ca Nhi không muốn học võ. Nói chém chém giết giết không có ý nghĩa. Nói đến cái này La Thủ Huân cảm thấy hỏa lớn.
Hai hài tử rất có lễ tiết hành lễ với Ôn Uyển. Mai nhi bất đắc dĩ nói: “Ôn Uyển, ta cũng hết cách rồi. Hai hài tử nghe cha chúng nói nhà của ngươi có sân chơi. Liền sống chết muốn ta mang theo sang đây để gặp cho biết. Ôn Uyển a, đừng trách ta lại tới quấy rầy!”
Kỳ thật Mai nhi cho rằng hai đứa con trai của mình rất ổn. Thật ra Hổ ca Nhi rất tốt, giữ mình trong sạch, hơn nữa thân là thế tử thì không cần phải văn hoa. Báo ca Nhi không tồi, chăm chỉ học giỏi, sau này có thể tham gia thi khoa cử. Nhưng La Thủ Huân ngày ngày cùng Minh Duệ và Minh Cẩn ganh đua so sánh, bây giờ còn thường xuyên mang Linh Đông và Kì Triết ra để nói chuyện. Làm cho nàng rất là đau đầu. Cho nên phải kiên trì nói cùng Ôn Uyển cho xong, rồi mang hai đứa con trai tới đây.
Ôn Uyển vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ: “Vậy cũng được. Ba hài tử đang chơi xúc cúc trên trận sâb , đi theo ta.”
Ở sân chơi xúc cúc , một đám hài tử đang rất vui mừng. Trừ ba hài tử, những đứa trẻ khác cũng được tỉ mỉ chọn lựa ra. Không chỉ để để chơi cùng, thời gian khác những hài tử này cũng phải học tập và luyện công. Đây là người Ôn Uyển bồi dưỡng để sau này cho Minh Duệ và Minh Cẩn.
Mấy người vừa tới bên cạnh sân, đã nghe Minh Cẩn lớn tiếng kêu”A Hoài, bên này, bên này.” Cẩn ca nhi lớn tiếng kêu, theo chiều xúc cúc bay chạy nhanh qua. Trên nền cỏ xanh mơn mởn, một đám hài tử vui đùa đuổi theo nhau.
Ôn Uyển cùng Mai nhi mang theo hai đứa bé đến bên bàn đá trong đình ngồi xuống. Trong lòng Hổ ca Nhi rất ngứa, nhưng lại không tiện mở miệng. Bởi vì tuổi tương đối lớn, mở miệng nói sẽ không tốt.
Báo ca Nhi không có chút kiêng kị :”Quận chúa, mẹ, con cùng ca ca cũng muốn chơi.” Báo ca Nhi không thể hiện gì nhưng không có nghĩa là Báo ca Nhi không thích chơi.
Mai nhi cười mắng Hổ ca Nhi, nói: “Con không nhìn xem con bao nhiêu tuổi rồi. Lại còn giật dây đệ đệ con đi theo chơi đoạt xúc cúc cùng với bọn Minh Cẩn. Qua mấy năm nữa con sẽ phải thành thân, lại giống như đứa bé, chỉ biết chơi. Ở trước mặt Quận chúa, cũng không sợ mất mặt.”
Hổ ca Nhi buồn bực, hắn nói cái gì cũng không ai tin. Báo ca Nhi nóng nảy: “Mẹ, con chỉ lớn hơn Minh Duệ đệ đệ bốn tuổi, cũng không coi là lớn quá nhiều. Quận chúa, người để cho cháu và đệ đệ chơi có được hay không?” Không thể chỉ xem mà không chơi, như vậy thì đến chỉ uổng công. Nhìn không thấy thì thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, làm thế nào cũng phải ra sân a. Trước kia ở Minh Nguyệt sơn trang chỉ được nhìn mà không được chơi.
Ôn Uyển nhìn hướng Bắc có xích đu. Người phía dưới lập tức tay chân nhanh nhẹn trải lên trên mặt đất một tầng thảm dầy, sau đó trải thêm chiếu ở phía trên.
Ôn Uyển ngồi ở trên bàn đu dây, Mai nhi cũng ngồi ở trên một bàn đu dây khác. Hạ Ngữ cho người mang nước ép quả đào, dưa hồng, vải và trái cây lên.
“Ngươi muốn ăn cái gì, bảo các nàng đưa cho ngươi.” Ôn Uyển từ trên bàn đu dây, nhìn ba hài tử ở trên san, khóe miệng đều là ý cười: “Hổ ca Nhi, Báo ca Nhi, các cháu đợi lát nữa. Chờ bọn hắn đá xong trận này, các cháu đi theo chơi chung với bọn nó đi.”
Báo ca Nhi nghe vui lên,