Ôn Uyển cùng Mai nhi trò chuyện việc nhà. Trò chuyện xong tự nhiên là nói lên đến chuyện làm ăn rồi.
Ôn Uyển cười nói tới chuyện của trại Trân Châu cùng với xưởng đồng hồ: “Bây giờ chẳng qua chỉ sản xuất với số lượng nhỏ thôi, chờ thêm hai năm nữa là có thể sản xuất được với số lượng lớn rồi. Đến lúc đó chúng ta dùng Trân Châu cũng không còn đắt đỏ nữa.”
Mai nhi đối với những chuyện như thế này cũng cực kỳ bội phục Ôn Uyển: “Cũng là đầu óc ngươi nhanh nhạy. Ai mà có thể nghĩ tới Trân Châu còn có thể nuôi ra được chứ?Nhưng chuyện ngươi nói là dùng Trân Châu thoa lên mặt hiệu quả đúng là tốt vô cùng.” Nói xong còn không quên sờ soạng khuôn mặt trắng noãn trơn bóng của mình. Lại nói nàng cũng đã là mẹ của bốn đứa bé rồi, nhưng khi đi ra ngoài xã giao người khác cũng đều cười nói nhìn một chút cũng không giống. Mặc dù không có cách nào so được với Ôn Uyển nhưng hiệu quả như thế nàng đã rất hài lòng.
Mai nhi hàn huyên một chút về những sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, vừa nói tới sản nghiệp phong phú, sau khi do dự một chút cũng liền hỏi: “Chân Chân đem mấy cửa hàng trên danh nghĩa đều bán đi để lấy tiền trả nợ rồi. Những cửa hàng kia đều ở những khu vực có vị trí vô cùng tốt. Tin tức vừa mới tung ra là đã có người tới mua, nếu như ta không phải vướng bận thân phận thì cũng muốn mua đấy !” Nếu không phải vị trí vô cùng tốt, thì không thể bán ra trong thời gian nhanh như thế được, lại còn không bị ép giá.
Ôn Uyển biết chuyện này: “Ta đã cung cấp giá cả ở cửa hàng của nàng giống với những người khác, có lẽ là thấy không có nhiều lời lại cần dùng tiền gấp cho nên mới bán đi thôi!” Những cái này đều là những sản nghiệp về sau mới mua thêm, nhưng đứng tên vẫn là đồ cưới của Tô Chân Chân.
Ôn Uyển thấy sắc mặt của Mai nhi có chút do dự, cười nói: “Vốn là ta còn muốn cho một chút tiện ích, tương lai cho đồ cưới của mấy đứa nhỏ phong phú chút. Ai lại nghĩ đến là ném vào lỗ hổng, một mình ngươi có tới ba cửa hàng, ngươi cũng biết hàng năm tiền thu là bao nhiêu. Số tiền này tuy không lớn nhưng cũng không đủ để vung tiền như rác, đảm bảo được cho bọn họ áo cơm không lo cả đời. Đáng tiếc là người ta cũng không đem những lợi ích nhỏ như muỗi này vào trong mắt, lại muốn đi kiếm nhiều tiền hơn. Đã như thế thì tội gì ta phải gấp gáp dán lên lại còn khiến cho người ta ghét bỏ. Ngươi cũng đừng nói gì đỡ cho bọn họ nữa, không có những thứ sản nghiệp này thì bọn họ cũng không phải không sống nổi. Điền sản của bọn họ còn tới mười mấy khoảnh, cũng có thể trải qua cuộc sống giàu có.” Lúc Ôn Uyển nói lời này, trong lời nói tràn đầy châm chọc.
Mai nhi thấy khuôn mặt Ôn Uyển lộ vẻ châm chọc thì không tiện nói tới đề tài này nữa. Trách đến trách đi thì cũng chỉ trách bọn họ không biết tiếc phúc, còn có thể nói cái gì?
Ôn Uyển càng không muốn nói tới chủ đề làm cho người ta không vui này. Ngắm nhìn bọn nhỏ đang chơi xúc cúc, vừa lúc thấy Báo ca nhi té ngã sấp xuống, không đợi Mai nhi kinh hô ra tiếng, Báo ca nhi liền nhanh chóng bò dậy để chơi tiếp.
Ôn Uyển quay đầu hỏi Mai nhi: “Báo ca Nhi năm nay cũng đến mười một tuổi rồi.” Nhớ được đến số tuổi này cũng đã chuẩn bị bàn cưới gả được rồi.
Mai nhi cũng nói: “Cũng đã đến tuổi làm mai rồi, nhưng mà ngươi nhìn xem, đừng nói đến Báo ca nhi, ngay cả đến Hổ ca nhi cũng đều giống như đứa bé vậy, vẫn còn chơi cúc cầu, nếu để cho người ta biết được còn không biết bị cười thế nào nữa.”
Ôn Uyển cười nói: “Đứa bé còn nhỏ, lại nói nhi tử cũng không giống như nữ nhi, ta thấy nhi tử vẫn cứ nên chậm chút hãy bàn tới hôn sự, bây giờ mà nói cái này thì g quá sớm.” Hổ ca nhi thì không có biện pháp nào, nhưng Báo ca nhi lại không giống thế, tình huống của nàng là đặc thù thì cũng không nói làm gì nữa.
Mai nhi cười một tiếng: “Ta cũng nghĩ như thế. Chẳng qua ta thấy Minh Cẩn đã rất tốt rồi. Tương lai ngươi định tìm cho Minh Cẩn dạng vợ như thế nào đây ?” Mặc dù Ôn Uyển miễn cưỡng đồng ý với cách nói của Yến Kỳ Hiên. Nhưng cơ hội để phủ Quận chúa kết thân với phủ Thuần Vương vẫn là rất nhỏ.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không biết. Đứa bé còn nhỏ, chờ thêm bảy tám năm nữa rồi nói sau, chỉ cần Minh Cẩn tốt thì lo gì không tìm được người vợ tốt.” Nhà bọn họ còn đang ở vị trí như thế này, nếu đứa nhỏ thông minh biết cầu tiến, đâu cần lo không tìm ra được một cô nương tài mạo song toàn. Ôn Uyển không chút nào lo lắng chuyện có thể cưới được vợ tốt hay không. Nếu như là nữ nhi thì còn có thể lo lắng một chút.
Mai nhi cười nói đến Yến Kỳ Hiên: “Ai có thể biết được một bức tranh hôm nay của thế tử Thuần Vương đã có thể bán được năm trăm lượng bạc.” Ban đầu tên kia chỉ là một kẻ quần là áo lụa, hôm nay lại trở thành đại họa sĩ, tất cả những thứ này mọi người đều không thể dự liệu đến được. Ngay cả trượng phu của nàng cũng đều cảm thấy rất thần kỳ.
Ôn Uyển gật đầu “Vật lấy hiếm là quý.” Chuyện của Yến Kỳ Hiên Ôn Uyển cũng đã được nghe nói. Vẽ bức tranh đấy như thế nào thì Ôn Uyển không biết, nàng cũng chưa có xem. Nhưng mà Yến Kỳ Hiên lại không thiếu tiền, bức tranh vẽ xong nhất định là không đưa ra ngoài. Đơn giản chỉ để tặng bạn bè thôi. Sau đó lại có người ganh đua so sánh, giá tiền lại càng ngày càng cao, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.
Ôn Uyển nói đến Yến Kỳ Hiên, lại nghĩ tới một người khác: “Hạ Ảnh, Tào Tụng hiện tại như thế nào?” Sau khi Tào Tụng rời kinh thì không hồi kinh nữa, cũng không biết người này hiện tại như thế nào?
Hạ Ảnh suy nghĩ rồi nói: “Vẫn một mực đi lại ở bên ngoài, danh tiếng hiện nay đã rất lớn.” nếu như so sánh với Yến Kỳ Hiên thì Tào Tụng có thiên phú hơn nhiều.
Ôn Uyển cảm thấy Tào Tụng quả thực rất bi ai, năm đó chuyện kia vỡ lở ra đã để cho hắn đội trên đầu một chiếc nón xanh mượt. Hết lần này tới lần khác lại cưới phải một người vợ không thể hoà li như thế này ( bị hưu lại càng là không thể nào ). Chỉ có thể lưu lạc ở bên ngoài thôi. Lại nói hoàng đế như vậy coi như cũng là khai ân rồi, mặc kệ hắn lưu lạc ở bên ngoài, chứ nếu như còn không cho hắn đi ra ngoài thì đó mới thật sự là ngày ngày không có linh hồn, gọi trời kêu đất cũng chẳng được.
Ôn Uyển cũng không nguyện ý nghĩ tới những thứ chuyện không vui này nữa: “Gọi hai đứa nhỏ tới đây đi. Lại không chịu mang Di nha đầu tới. Minh Duệ hiện tại đã không ở trong phủ đệ nữa, có mang đến cũng không sao mà.” Cổ đại này có quá nhiều quy định, nam nữ đã đính hôn nếu thường xuyên gặp mặt sẽ không tốt. Ôn Uyển rất muốn phỉ nhổ, đây quả là nói bậy, chính là nam nữ đính hôn mới cần phải gặp mặt nhau nhiều hơn, tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nếu không thì làm sao mà nói tới tình cảm được. Nhưng Mai nhi vẫn tin tưởng những thứ này, Ôn Uyển rất câm nín nhưng cũng không làm cho người khác khó chịu.
Mai nhi cười một tiếng: “Lần này vốn muốn mang Di nha đầu tới. Chẳng qua là thân thể của nha đầu này thật sự là không khoẻ.”
Ôn Uyển nghe Di Huyên bị bệnh, lập tức không nói chuyện nữa
Mai nhi thấy sắc mặt của Ôn Uyển vội nói: “Chẳng qua là thỉnh thoảng nhiễm chút phong hàn thôi, cũng không có gì đáng ngại.”
Ôn Uyển chưa nói Di Huyên như thế nào, chẳng qua là cười nói: “Ngươi cũng biết. Minh Duệ vẫn nuôi ý chí làm tướng quân. Sau này chắc chắn sẽ không ở bên cạnh ta. Bản thân ta cũng cảm thụ qua khổ sở của vợ chồng chia lìa nên không hi vọng con trai và con dâu cũng dính phải khổ sở này. Cho nên ta nhất định sẽ cho vợ của Minh Duệ đi theo Minh Duệ. Cuộc sống bôn ba xung quanh nhất định là rất cực khổ. Nhưng ta thấy nếu so sánh với việc một người chờ chực ở kinh thành thì vẫn tốt hơn.” ý của Ôn Uyển là thân thể không thể kém. Nếu thân thể yếu đuối thì làm sao có thể cùng với trượng phu bôn ba khắp nơi được. Lời này của Ôn Uyển nói cũng cực kỳ uyển chuyển. Tất nhiên không phải là hủy hôn, mà chỉ đề tỉnh trước cho Mai nhi một câu để cho Mai nhi chú ý tới thân thể Di Huyên một chút. Nếu không tương lai đi theo quân có thể sẽ có chút khó khăn. Nếu không thì phải nguyện ý để cho nữ nhi một mình trông phòng tốt hơn là đi theo quân. Hai lựa chọn này tin tưởng một người làm mẹ tất nhiên là muốn chọn đi theo quân rồi. Những nữ tử ở kinh thành chờ chực trượng phu về nhất định là phải muốn chờ tới mười mấy hai mươi năm. Đợi đến lúc tóc bạc trắng, cuối cùng đến lúc tóc trắng cũng trở về như lại chờ được trượng phu cùng với một vài tiểu thiếp và con vợ kế của trượng phu. Ôn Uyển nhìn thôi cũng đã thấy khổ sở , chứ đừng nói tới là tự mình cảm thụ được nữa.
Mai nhi đối với những lời nói này của Ôn Uyển thì sợ hết hồn: “Ôn Uyển, này. . . . . . Con dâu trưởng nhất định là phải ở lại trong kinh thành để phụng dưỡng cha mẹ, nuôi dạy con cái, làm sao còn có thể đi theo trượng phu được.” Những nhà giàu người ta cũng đều như thế, con dâu trưởng nhất định là phải ở nhà. Nguyên nhân chính là giống như Mai nhi đã nói.
Ôn Uyển lắc đầu: “Chờ Minh Duệ thành thân ta còn chưa tới bốn mươi tuổi, làm gì cần tới con dâu hầu hạ chăm sóc. Cho dù có muốn hầu hạ chăm sóc thì không phải là còn có nha hoàn bà tử hay sao? Vợ chồng vừa kết hôn lại muốn chia lìa, khổ sở này người ngoài không thể biết tới được, ta coi như còn tốt, có cả gian hàng lớn như thế cần bận rộn, cũng không có thời gian mà đi suy nghĩ, nhưng những nữ tử kia người nào mà không hiểu. Khụ, chính mình cũng đã trôi qua cuộc sống khổ sở như thế cho nên càng không muốn con dâu cũng bị khổ sở như mình. Có thể vẫn theo được bên người hay không thì ta không thể đảm bảo, nhưng chỉ cần ta có thể chịu đựng được, nhất định sẽ không để cho vợ chồng bọn họ chia lìa.” Ôn Uyển biết, hai đứa nhỏ thành thân muộn nhất thì tuổi cũng phải ở mười bảy, mười tám tuổi, đến lúc đó nàng cũng còn chưa đến bốn mươi coi như đã thành mẹ chồng rồi. Tất nhiên cho dù con dâu không phải là Di Huyên thì Ôn Uyển cũng sẽ làm như thế, một mình trông phòng từ mười mấy tuổi cho tới về sau hoa tàn ít bướm, thử nghĩ thôi cũng đã cảm thấy là nghiệp chướng rồi.
Ôn Uyển thường nghe nói ,mẹ chồng con dâu chính là thiên địch ( kẻ thù trời sinh ). Thật ra thì đúng mà cũng không đúng. Thiên địch chẳng qua chỉ là ngang nhau, chỉ cần hai bên thông cảm cho đối phương nhiều hơn một chút , mặc dù không thể thân như mẹ con ruột, nhưng vẫn có thể chung đụng hòa hợp.
Mai nhi trong lòng vừa động: “Ôn Uyển. . . . . .” Điểm này thật ra thì nàng cũng đã có lo lắng qua. Nhưng điều này không chỉ có riêng chuyện là gả Di Huyên, gả vào tướng môn ai cũng đều phải như vậy cả, ngay cả Ôn Uyển cũng không thể ngoại lệ thì con gái nàng còn có thể ngoại lệ hay sao ? Hiện tại nghe được những lời này của Ôn Uyển thì trong lòng rất cảm động .
Ôn Uyển biết ý của Mai nhi, lúc này mới tiếp tục cười nói : “Những cái này thì tính là quy củ cái gì. Quy củ là chết nhưng người là sống. Hơn nữa nếu vợ chồng thành thân không bao lâu sau đã chia lìa, ta làm sao có được tôn tử với tôn nữ để ôm. Cũng không phải mỗi cặp vợ chồng thành thân ba tháng là có thể mang thai ngay được. Cho