Toàn bộ đại điện lập tức vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai vợ chồng.
Bạch Thế Niên đi đến chính giữa, quỳ lạy hành đại lễ với Hoàng đế: “Thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. ”
Ôn Uyển cũng không cùng hành lễ với Bạch Thế Niên, khi Bạch Thế Niên hành lễ xong thì Ôn Uyển tự mình đi đến điện Kim Loan, lướt qua ba chín bậc thang, đi về phía trên cao.
Đại thần ở phía dưới sớm đã thành thói quen, bởi vì cái này trong dự liệu. Ôn Uyển không chỉ là quận chúa tôn quý, mà còn là Nhiếp chính quận chúa.
Hoàng đế cất cao giọng nói: “Bình thân.”
Hoàng đế nói xong, Bạch Thế Niên chuẩn bị đi về vị trí của hắn. Với tư cách Thần Vũ Hầu cũng có vị trí của mình.
Ôn Uyển đi đến trước mặt Hoàng đế thì ngừng lại, rồi phúc lễ. Giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng vang lên: “Ôn Uyển chúc cậu Hoàng đế vạn phúc.”
Hoàng đế kim khẩu vừa mở “Người tới, bày ghế.” người phía dưới nghe nói thế thì toàn bộ thay đổi sắc mặt. Bình thường trên điện Kim Loan, ngoại trừ Hoàng đế và Hoàng hậu, cũng chỉ có Thái Tử mới có ghế ngồi riêng. Trước khi Ôn Uyển là Nhiếp chính quận chúa, địa vị đặc thù cũng không như thế . Nhưng vấn đề là trước kia Thái Tử cũng chỉ có thể đứng đấy, không có ngồi đâu. Cái vinh sủng này, có phải quá mức rồi không? Ở phía dưới này còn có ba vị hoàng tử đấy! Ôn Uyển quận chúa luôn ít xuất hiện, nhưng lúc này lại cao điệu trừ phi là bị chọc giận.
Tôn công công lập tức lại sai người đi lấy ghế con đến.
Ôn Uyển đứng ở phía trên, quan sát người phía dưới. Một đôi mắt đẹp hơn nữa còn giống như một con Hùng Ưng bay trên trời quét nhìn xuống mặt đất, thể hiện ra toàn bộ khí thế nữ vương cao cao tại thượng.
Các đại thần ở phía dưới đứng lên đi đến chính giữa, quỳ trên mặt đất hô to: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thứ nhất những đại thần này bị khí thế Ôn Uyển chấn trụ, thứ hai do thói quen. Trước kia lúc Ôn Uyển cầm quyền thì bọn hắn cũng phải triều bái.
Đại thần quỳ xuống, phía dưới Vương gia, hoàng tử vẫn đứng, đặc biệt dễ làm người khác chú ý. Hạo Thân Vương cũng may, nhưng trong lòng Kỳ Mộ lại sóng to gió lớn, Ôn Uyển làm cái gì vậy? Không sợ phụ hoàng nghi kỵ à, dù sao Ôn Uyển triển lộ chính là uy vọng.
Ôn Uyển nhìn xem người phía dưới phủ phục trên mặt đất, lúc này nàng như là một Chúa Tể cao cao tại thượng, bao trùm trên tất cả mọi người, loại cảm giác này thật sự rất không tồi. Lại không hề cảm thấy đây là chuyện xúc phạm kiêng kị. Bàn tay như phật ngọc trắng giơ lên: “Các vị đại nhân đứng lên đi!”
Toàn bộ đại thần đều trở về vị trí cũ.
Ôn Uyển mới nhàn nhạt nói: “Là ai, ai nói phải gả cho quận mã?” Ôn Uyển biết rõ còn cố tình hỏi rồi. Người nào không biết đó là thiếu nữ Man tộc đến từ thảo nguyên. Trong kinh thành có cô nương nào dám nói những lời này, đừng nói mình không gả đi được, ngay cả toàn bộ gia tộc đều bị ảnh hưởng.
Minh Châu cách cách lập tức đứng lên, thẳng tắp nhìn Ôn Uyển: “Hưng Quốc quận chúa, là bản cách cách nói muốn gả cho Bạch Tướng quân. Trung nguyên các ngươi không phải có câu nói mỹ nhân xứng anh hùng sao? Thảo nguyên chúng ta cũng tôn trọng anh hùng, ta cũng kính yêu Bạch Tướng quân anh hùng như vậy .”
“Mỹ nhân xứng anh hùng, ngươi tự nhận ngươi là mỹ nhân sao?” . Ôn Uyển nhàn nhạt nói, lại khiến cho Minh Châu cách cách và rất nhiều người đang ngồi ở phía dưới đều nhìn chằm chằm nàng.
“Có đẹp hay không, tự nhiên có thế nhân bình luận. Không thể một mình quận chúa tới luận khái.” Minh Châu cách cách mặt không đổi sắc mà nói.
Đừng nói đại thần phía dưới cùng với sứ giả đến từ thảo nguyên, ngay cả Hoàng đế cũng nhìn Minh Châu cách cách mười lăm tuổi đều phải im lặng.
Trong lòng Bạch Thế Niên bật cười. Ôn Uyển rất thích mình và con trai khen nàng tuổi trẻ xinh đẹp. Ôn Uyển ngoại trừ quý trọng hai đứa con trai ra, xem trọng nhất chính là khuôn mặt kia của nàng. Mặt bôi cái gì đều là chuyện nhỏ, ăn rất nhiều thứ cũng có đủ công hiệu dưỡng nhan làm đẹp. Trong ngày thường còn cần phải chú ý hạng mục công việc, Bạch Thế Niên nghe xong đều muốn choáng váng đầu. Hiện tại dám to gan đối mặt với Ôn Uyển mà nói Ôn Uyển không phải mỹ nhân, đây chính là phạm vào tối kỵ của Ôn Uyển đấy.
Ôn Uyển nhìn nàng ta lẽ thẳng khí hùng, trong đầu không khỏi nhớ tới Tiểu Tam ở hiện đại. Đoạt chồng của người khác còn nghĩa chính ngôn từ nói với vợ chính thức nên tự động rút lui, bởi vì vì bọn họ có mỹ mạo, có vốn liếng. Ôn Uyển mỉa mai nói: “Ah, nói như vậy, ngươi cảm thấy ngươi xinh đẹp hơn người khác, tất cả nam nhân đều là vật trong túi của ngươi? Cũng bởi vì ngươi xinh đẹp, ngươi tuổi trẻ, cho nên có thể lẽ thẳng khí hùng bắt thê tử kết tóc đồng cam cộng khổ với trượng phu nhượng lại vị trí. Ha ha, trước kia nghe nói trên thảo nguyên còn chưa khai hóa không hiểu lễ nghi, ta còn chưa tin. Hiện tại xem ra đúng rồi. Nữ nhân trên thảo nguyên của các ngươi sống quá cực khổ rồi. Vì trượng phu sinh con dưỡng cái, lo liệu nội trợ, quản lý hậu viện. Đến tuổi già sắc suy còn phải thối vị nhượng chức cho nữ nhân tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp. Thật sự đáng thương lại thật đáng buồn ah. . .”
Ôn Uyển cũng không đợi Minh Châu mở miệng, cười tiếp tục nói: “Như vậy, Bổn cung coi như là làm chuyện tốt rồi. Đến lúc đó sai phái thêm một ít tiên sinh đi qua giáo hóa bọn hắn. Cho nam tử thảo nguyên các ngươi cũng nên hiểu được, không thể vứt bỏ vợ tào khang. Nếu không, bọn hắn cũng không bằng súc vật.”
Tiếng nói trong trẻo Ôn Uyển ầm ầm nổ trên đại điện. Nhiều nam nhân ở phía dưới đều vụng trộm cúi đầu, âm thầm bật cười. Lời này nói quá có trình độ. Thứ nhất nói Minh Châu cách cách không biết liêm sỉ, thứ hai châm chọc người thảo nguyên không biết cấp bậc lễ nghĩa chính là nơi hoang dã.
Hạo Thân Vương là kẻ dối trá như vậy nhưng lại hiểu được ý ngầm. Nếu Ôn Uyển muốn điều động tiên sinh đi giáo hóa mục dân này. Trong lúc này hàm nghĩa đã đủ thâm. Ông đã cảm thấy để một tiểu cô nương Man tộc kêu gào, Ôn Uyển vì một câu như vậy mà đi ra võ đài cũng quá mất mặt. Không nghĩ tới hóa ra còn có một phần hậu lễ như vậy đang chờ đây này!
Minh Châu lập tức còn muốn phản bác, lại bị huynh trưởng của nàng ngăn trở: “Quận chúa, tiểu muội còn nhỏ tuổi, không có chừng mực, kính xin quận chúa bớt giận.”
Ôn Uyển Xùy~~ cười một tiếng, mọi người cho rằng Ôn Uyển sẽ thừa cơ làm khó dễ tiếp. Thế nhưng mà khiến mọi người thất vọng rồi. Ôn Uyển nhìn qua Bạch Thế Niên phía dưới hỏi: “Quận mã, chàng nói đi, một người nhan sắc bình thường như Bổn cung không lọt được vào mắt mọi người đúng không”
Vấn đề của Ôn Uyển lại để cho ánh mắt tất cả mọi người phía dưới tề tựu tại trên người Bạch Thế Niên. Da mặt Bạch Thế Niên chắc chắn đã dày như tường thành rồi, trước mặt văn võ đại thần nói ra: “Trong mắt ta, ngoại trừ nàng, tất cả đều là dung chi tục phấn.” Đây chính là công khai thổ lộ nha!
Nếu như lúc trước, lời này sẽ bị tất cả nam nhân ở đây phỉ nhổ. Nhưng hôm nay lại khác. Minh Châu cách cách đẹp, nhưng so với vẻ đẹp của Ôn Uyển quận chúa thì đúng là dung chi tục phấn. Ôn Uyển không phải mỹ nhân tuyệt thế, tuyệt thế mỹ nhân lúc nào đều có hai người như vậy, nhưng người thường không thể so được với vẻ đẹp của Ôn Uyển. Đại Tề mấy trăm năm qua, cũng chỉ có một Ôn Uyển quận chúa.
Cáp Đốn Hào không keo kiệt lời ca ngợi: “Quận chúa thật sự là khiêm tốn, nếu quận chúa là nhan sắc bình thường, thì trong thiên hạ đã không có mỹ nhân rồi. Quận chúa đoan trang tuyệt đại phương hoa, khuynh quốc khuynh thành.”
Sắc mặt Ôn Uyển tràn đầy mỉa mai: “Vậy sao? Thế Bổn cung yên tâm rồi, tránh khỏi có người nói Bổn cung tuổi già sắc suy, yêu cầu Bổn cung thối vị nhượng chức rồi.”
Hiển nhiên Cáp Đốn vương tử liền xưng không dám.
Ôn Uyển lạnh lùng nói hết: “Không dám là tốt nhất.” Nói xong quay người lại ngồi về vị trí của mình.
Cáp Đốn mặt đỏ bừng lên cúi gập người bái Ôn Uyển: “Chúng ta trên thảo nguyên tôn trọng anh hùng, các cô nương đều tự hào khi được gả cho anh hùng. Do phong tục không đồng nhất, chúng ta mới đến, không hiểu phong tục tại đây, quấy nhiễu quận chúa. Kính xin Hoàng Thượng cùng với quận chúa khoan dung bỏ qua cho muội ấy. Cáp Đốn ở này bồi lễ cho