Ôn Uyển và Hoàng đế ở trong điện Dưỡng Hòa đàm luận. Bạch Thế Niên ở bên ngoài chờ.
Tôn công công bởi vì Ôn Uyển, nên thái độ với Bạch Thế Niên cũng rất hoà ái. Thậm chí lại để cho Bạch Thế Niên có thể đi tới điện Ôn Uyển hay nghỉ ngơi. Nhưng lại bị Bạch Thế Niên cự tuyệt. Từ từ, đợi một tý thì tốt rồi, đứng đâu có mệt mỏi.
Tôn công công nhìn xem thời điểm không sai biệt lắm, lại để cho người bưng nước trà đi vào. Cũng không có trở ra. Đợi thấy Ôn Uyển và Hoàng đế nói gần xong rồi, lúc này mới nhẹ nói Bạch Thế Niên ở bên ngoài chờ.
Hoàng đế cũng không có giữ Ôn Uyển lại. Ôn Uyển vừa ra cửa cung điện, đã nhìn thấy Bạch Thế Niên đang chờ ở cửa ra vào. Ôn Uyển tươi cười. Nếu ở trong nhà, tất nhiên muốn kéo cánh tay Bạch Thế Niên rồi.
Vừa ra cửa cung, Bạch Thế Niên đuổi Hạ Ảnh ra khỏi xe ngựa. Ôm Ôn Uyển: “Vợ, hôm nay nàng thật đẹp, mê hoặc ta đến nỗi không phân biệt nổi đông tây nam bắc rồi.”
Ôn Uyển nghe xong lời này mà bắt đầu dày vò: “Chỉ có hôm nay đẹp? Ngày thường rất khó coi sao?” .
Bạch Thế Niên cọ xát lên “Không, mỗi ngày đều đẹp, nhưng hôm nay đẹp nhất. Không đúng, lúc tân hôn mới đẹp nhất đấy. Tiểu hồ ly của ta đẹp nhất.”
Ôn Uyển nghe được tiểu hồ ly, lập tức nổi giận rồi. Nàng không biết mình đã trở thành hồ ly tinh nhiều năm như vậy. Hai người náo đến cuối cùng, Ôn Uyển không náo nữa, tranh thủ thời gian nói ra: “Đừng, đừng làm hỏng quần áo của ta.” Ôn Uyển đẩy hắn ra, cầm cái gương nhỏ soi soi, khá tốt trang phục không sao. Dù sao cũng phải về cho hai nhi tử bảo bối nhìn một cái, nhìn mẹ bọn chúng cũng là đại mỹ nhân.
Bạch Thế Niên nhìn xem Ôn Uyển để ý xấu đẹp, rất là im lặng.
Sau khi trở về, Minh Cẩn rất nể tình. Lập tức ôm Ôn Uyển, khen ngợi hết lời: “Mẹ, mẹ, mẹ thật xinh đẹp. Mẹ con là người xinh đẹp nhất trên thế giới rồi.” Nói xong liền hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp Ôn Uyển.
Bạch Thế Niên nhìn thấy, mặt lại biến thành đen rồi. Lớn như vậy còn hôn tới hôn lui, nói vớ vẩn. Bạch Thế Niên răng nghiến ken két. Xem ra cần phải tôi luyện Minh Cẩn nhiều hơn rồi.
Minh Duệ ở bên cạnh cũng gom góp theo: “Mẹ, hôm nay rất đẹp. Nếu đi ra ngoài, cam đoan không có người cho rằng mẹ là mẹ con, khẳng định cho rằng mẹ là tỷ tỷ của con và Minh Cẩn.”
Ôn Uyển nghe xong cười to. Không thèm để ý mặt Bạch Thế Niên đen như đáy nồi. Vui tươi hớn hở vuốt nhẹ mũi Minh Duệ cười nói: “Mẹ trở thành tỷ tỷ của các con, vậy cha con trở thành cái gì?”
Hạ Dao nhìn xem Bạch Thế Niên đang muốn nổi đóa, tranh thủ thời gian nói ra: “Quận chúa, phải dùng thiện rồi.” Vẫn đừng nói cái đề tài này. Nếu không lại giận dỗi rồi. Hai người mà giận dỗi, người phía dưới gặp nạn theo.
Thời điểm ngủ trưa, Ôn Uyển muốn tháo trang sức, Bạch Thế Niên không cho. Ôm người không buông tay, trực tiếp ôm đến trên giường đi, lăn giường một trận.
Minh Cẩn nhìn bộ dáng Ôn Uyển, có chút không vừa ý nói: “Mẹ, vừa rồi thật sự rất đẹp, mẹ, con vẫn thích xem mẫu thân xinh đẹp như lúc nãy.”
Vẻ mặt Ôn Uyển lập tức không tốt.
Duệ ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển mang bộ dạng hiện tại ta rất không vui, lập tức thay Cẩn ca nhi bổ cứu “Mẹ lúc nào cũng đẹp cả.”
Lúc này sắc mặt Ôn Uyển mới trì hoãn.
Hạ Dao ở bên cạnh cười trộm. Hiện tại Hạ Dao xem như đã biết, quận chúa bây giờ không chỉ muốn phu quân sủng ái thương yêu, còn muốn Minh Duệ và Minh Cẩn dụ dỗ. Trở nên giống như trẻ con.
Nhưng Bạch Thế Niên lại không biết, con trai trưởng dỗ ngon dỗ ngọt còn lợi hại hơn Minh Cẩn. Bạch Thế Niên lo lắng rồi, trừ khi con trai trưởng che dấu quá kỹ, bệnh vặt đều không thấy.
Đợi đến khi hài tử cùng trượng phu không ở bên người, Ôn Uyển nghe Hạ Dao giễu cợt. Lập tức vui vui nói: “Ngươi có biết nữ nhân gì là hạnh phúc nhất không? Nữ nhân ngây thơ là hạnh phúc nhất. Ở nhà phụ thân sủng ái, xuất giá lão công thương yêu, già rồi nhi tử nghe lời. Cả đời thuận thuận lợi lợi, thật vui vẻ, đây mới là nữ nhân hạnh phúc nhất. Mặc dù ta không có cái phía trước nhưng ta vẫn có hai cái đằng sau rồi.” Lão công rất yêu nàng, hai đứa con trai hiếu thuận như vậy. Ôn Uyển thực cảm thấy cuộc sống bây giờ chính thức mỹ mãn rồi.
Hạ Dao suy nghĩ cảm thấy Ôn Uyển nói rất có đạo lý.
Ôn Uyển biểu hiện trên đại điện, như một vòi rồng lao ra ngoài rồi. Quan văn cảm thấy Ôn Uyển quá bá khí một chút, nhưng vấn đề là ai cũng không dám ngoi đầu lên. Thiết Đầu Ngự Sử cũng không dám sờ cái rủi ro này. Võ quan nha, đương nhiên mỗi người theo đuổi hành động này của Ôn Uyển này. Vốn đã bị bọn hắn đuổi tới chỗ sâu trong thảo nguyên. Hiện tại lại cúi đầu, thương thế của bọn hắn cùng với vong hồn tướng sĩ không phải hy sinh không công sao?
Dân gian dân chúng, say sưa kể chuyện ngày đó Ôn Uyển thể hiện thái độ kinh diễm. Khắp nơi đều đang nói Ôn Uyển phong hoa tuyệt đại như thế nào. Quận chúa tôn quý của bọn hắn thiện lương như thế nào với người man di đến từ thảo nguyên. Đây là một cái chủ đề đứng đầu.
Đương nhiên, những điều này không vào được tai Ôn Uyển.
Ngày hôm đó, Hạ Dao đi tới nói với Ôn Uyển “Quận chúa, Lão tướng gia đã mất.”
Ôn Uyển gật đầu: “Đã biết.” Kỳ thật lúc ở trong Sơn Trang nhìn thấy Lão tướng gia, Ôn Uyển cũng đã cảm giác Lão tướng gia đã không còn nhiều thời gian lắm rồi. Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển biết Lão tướng gia trở lại kinh thành đã hôn mê nhiều lần. Cho nên kết quả này cũng trong dự liệu.
Không phải Ôn Uyển lãnh huyết, mà sinh lão bệnh tử chính là Thiên Đạo. Lão tướng gia lớn tuổi như vậy, cũng xem như sống thọ và chết tại nhà rồi. Tương lai nàng cũng không thoát được ngày này đấy. Ôn Uyển khuyên bảo chính mình như thế, nhưng bên trong lòng vẫn chát chát. Dù sao cũng là trưởng bối ruột của mình,.
Ôn Uyển lau nước mắt, căn dặn nói: “Bảo hai hài tử thay đổi quần áo, sẽ ở lại Tô phủ qua đêm.” Ôn Uyển lập tức cho người thay đổi quần áo.
Ôn Uyển mặc bộ áo tang màu trắng thêu vài hoa văn đám mây, váy trắng muốt. Trên đầu cắm trâm gỗ trầm hương, đồ trang sức trên người tất cả đều cởi xuống, chỉ có trên đầu ngón tay đeo nhẫn cưới. Ôn Uyển chưa từng tháo nhẫn cưới ra. Hai hài tử cũng cũng mặc bộ trắng toàn thân.
“Ông cậu đã mất rồi.” Sau khi hai hài tử biết, vô cùng nghe lời mà thay đổi quần áo. Bạch Thế Niên được tin tức cũng gấp trở về rồi. Người một nhà thu thập xong theo Ôn Uyển lên xe ngựa.
Lúc Ôn Uyển đến Tô phủ, toàn bộ người của Tô gia đều mặc quần áo tang màu trắng. Trên mặt mỗi người mang bi thương. Có mấy người còn tại đằng kia khóc đến chết đi sống lại. Mặt mũi Chân Chân cũng tràn đầy nước mắt.
Cả nhà Ôn Uyển đến linh đường bái tế.
Tế bái đã xong, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Tô Lão tướng gia lần cuối, coi như là đến cáo biệt. Hiện tại chưa có đậy nắp hòm, Ôn Uyển đưa ra yêu cầu này cũng không có quá phận.
Ôn Uyển đi ra phía trước, nhìn xem Tô Lão tướng gia trong quan mộc, tóc chải đầu chỉnh tề, mặc một bộ áo liệm, thần sắc hòa nhuận an tường.
Ôn Uyển và Lão tướng gia cảm tình không phải đặc biệt thâm hậu, nhưng trưởng bối mất nên trong lòng vẫn rất khổ sở. Tuyến lệ Ôn Uyển lại đặc biệt phát đạt, cũng không cần dùng cái gì đó, nước mắt lả chả rơi xuống đất. Bộ dáng rất bi thống.
Minh Cẩn lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Uyển khóc, lập tức cũng nước mắt lưng tròng. Minh Duệ muốn khóc nhưng khóc không được. Lại nói, Minh Duệ thật sự không có cảm tình gì với ông cậu, muốn hắn khóc, thật sự là chuyện rất khó.
Bái tế đã xong, Bạch Thế Niên đi ra phía trước, nếu có cần hỗ trợ cũng có thể giúp vài thứ. Ôn Uyển thì rời khỏi linh đường đi đến hậu viện.
Ôn Uyển nghẹn ngào nói với Hải thị đến mời nàng”Có chuyện gì giúp được thì cháu sẽ giúp hết sức. Từ trước đến nay ông cậu rất yêu thương cháu. Cứ thế mà đi, thật sự là. . .”
Hải thị uyển chuyển từ chối “Có lòng thì tốt rồi.Trong phủ đệ nên mua sắm quan tài hàng mã, những vật này đều mua sắm đủ rồi.”
Mấy người Mộng Lan cũng đi đến. Đôi mắt sưng đỏ cả, vừa rồi nhất định là khóc rất nhiều. Mộng Lan đang mặc áo tang trắng muốt, phía trên thêu lên hoa văn tường vân ám sắc, tóc dùng cây trâm bạc cố định, trước ngực đeo theo hoa nhỏ bằng lụa trắng, nổi bật lên tú lệ thoát tục. Mộng Tuyền và Mộng Lan ăn mặc giống nhau. Mộng Nam một thân áo tang màu xanh nhạt, phía trên thêu lên hoa văn ám sắc, tóc dùng dây buộc tóc màu xanh ghim lên, lộ ra rất nhỏ nhắn xinh xắn. Ba cô nương, có tất cả đặc sắc rồi.
Ba cô nương nhìn Ôn Uyển, hành lễ với Ôn Uyển “Cô cô, dượng. . .”
Ôn Uyển gật đầu. Sau khi thắp hương xong thì trở về phủ đệ. Lúc trên đường, liền hỏi Hạ Dao: “Tô Hàng đã trở lại chưa?” Điều Lão tướng gia băn khoăn, ông thật không có đợi đến lúc Tô Hàng trở về. Có lẽ đây là chuyện duy nhất mà Lão tướng gia không bỏ xuống được. Nàng đã đồng ý rồi, sẽ hết sức. Để cho Tô gia cũng có một cái hậu bối truyền thừa lương hỏa
Hạ Dao lắc đầu: ” Không có tin tức. Nhưng hy vọng có thể đến trước khi Tô Dương vội trở về !” Không chỉ Tô Hàng, ngay cả Tô Dương vẫn còn bên ngoài nhậm chức. Chỉ cần Tô Hàng về trước Tô Dương là được rồi.
Ôn Uyển nhớ tới Lão tướng gia nhờ vả, lầm bầm nói: “Cũng không biết Lão tướng gia tôi luyện Tô Hàng như thế nào.” Nếu không phải biết rõ Lão tướng gia tôi luyện Tô Hàng như thế nào, nàng cũng không tốt đúng bệnh hốt thuốc rồi. Đến lúc đó còn có thể hoàn toàn ngược lại.
Tính tình Ôn Uyển chính là như vậy, không hứa thì tốt. Một khi hứa hẹn, nàng sẽ làm tốt nhất. Đây cũng là nguyên nhân Tô Lão tướng gia yên tâm phó thác chuyện này cho Ôn Uyển.
Hạ Dao đối với Ôn Uyển buồn lo vô cớ rất im lặng: “Quận chúa, Lão tướng gia có cái tâm này, tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng, ngài có gì mà phải lo lắng. Tô Hàng lại không có quan hệ gì ngài, ngàu đáp ứng là xem tình cảm trước kia. Không làm thì như thế nào?” Nếu không phải là Lão tướng gia mất thì Hạ Dao nói càng sẽ không khách khí.
Ôn Uyển híp mắt con mắt: “Ngươi bảo ta nuốt lời hả? ”
Hạ Dao nghẹn lời.
Hạ Ảnh ở một bên lại nói ra: “Quận chúa, Bình Hướng Hi cũng không được khỏe, có khả năng đi trong khoảng thời gian này rồi. Quận chúa, Bình Hướng Hi rất muốn gặp quận chúa một lần, quận chúa phải có chuẩn bị.” Bình Hướng Hi rất muốn trước khi chết gặp Ôn Uyển một lần. Thế nhưng thái độ Ôn Uyển rất kiên quyết, quyết không gặp, cho nên luôn luôn kéo dài thời gian. Hạ Ảnh đề tỉnh Ôn Uyển một câu, dù sao ở chỗ này cha mẹ là lớn nhất, nếu Bình Hướng Hi thật sự sắp chết, đến lúc đó có khả năng quận chúa phải đi một chuyến.
Ôn Uyển nhớ tới lời nói của Phương tiên sinh, đáy mắt dần hiện ra chán ghét, cũng nhịn không được nữa mở miệng mắng : “Cái niên đại khốn này.” Ôn Uyển thậm chí có một chút hối hận, làm sao lại không giết chết người này sớm hơn. Sắp chết còn buộc mình đi gặp ông ta.
Phương tiên sinh nói rất dễ dàng chỉ cần coi Bình Hướng Hi là người xa lạ. Vấn đề là Ôn Uyển không có tình cảm cha con gì với Bình Hướng Hi, nhưng Ôn Uyển rất chán ghét Bình Hướng Hi.
Vì phủ Quận chúa, Ôn Uyển lại nghĩ tới Bạch Thế Niên còn cùng nàng nhấc lên chuyện này. Đáy lòng càng phát ra bực bội. Ôn Uyển mang theo Hạ Dao và Hạ Ảnh đi dạo trong hoa viên.
Trời tháng tư, hoa viên sức sống dạt dào, cành liễu thật dài rủ xuống hồ nước, gió nhẹ thổi phía dưới, thỏa thích hoan vũ.
Hạ Ảnh mở miệng trước: ” Quận chúa, nếu không muốn đi thì đừng đi.” Hạ Ảnh nhắc nhở Ôn Uyển. Bất kể như thế nào, Bình Hướng Hi vẫn là phụ thân của nàng, nếu biết rõ quận chúa xoắn xuýt như vậy, nàng sẽ không mở miệng.
Hạ Dao có cái nhìn khác: “Quận chúa, nếu thật sự không muốn đi đến lúc đó quận chúa cáo ốm cũng được, để cho Hầu gia cùng với Minh Duệ, Minh Cẩn đi là được rồi, tội gì làm khó mình.” Chỉ cần Bạch Thế Niên cùng với Minh Duệ, Minh Cẩn đi qua giữ thể diện, cũng đã tận trách rồi.
Ôn Uyển vẫn không nói chuyện.
Bạch Thế Niên trở về, thấy Ôn Uyển rầu rĩ không vui. Tưởng rằng là vì Lão tướng gia mất, kết quả Hạ Dao âm thầm nhắc nhở nguyên nhân Ôn Uyển không vui. Bạch Thế Niên suy nghĩ lại, cũng cho rằng đề nghị Hạ Dao không sai. Có thể Bạch Thế Niên khuyên bảo đều không có nửa điểm tác dụng.
Thời điểm bữa tối, Minh Duệ và Minh Cẩn đều nhìn ra tâm tình Ôn Uyển không tốt. Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển ở trước mặt hài tử không có lộ ra dáng tươi cười vui mừng. Hai người chợt cảm thấy chuyện lớn rồi, nhìn qua Bạch Thế Niên, tưởng rằng cha làm mẹ mất hứng, kết quả lại phát hiện không liên quan gì tới cha.
Sau khi Minh Duệ biết rõ nguyên nhân, liền nói với Ôn Uyển: ” Mẹ, vì một người như vậy khiến cho mẹ không vui, không đáng đâu.” Dù sao Minh Duệ cũng không coi người này là ông ngoại của mình. Không đi thì như thế nào.
Nếu không phải Ôn Uyển sợ ảnh hưởng tới con đường làm quan sau này của Minh Cẩn, lo lắng tương lai có người dụng tâm kín đáo dùng nàng công kích Minh Cẩn. Nàng mới sẽ không đi quản người khác nói như thế nào đâu.
Minh Duệ nghe xong lý do của Ôn Uyển lập tức dở khóc dở cười. Vấn đề tình cảm ở chỗ này: “Mẹ, thiệt tình mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Tiền đồ của Minh Cẩn dựa vào chính nó đi kiếm, nếu bởi vì một việc nhỏ như vậy mà sợ liên quan đến Minh Cẩn, cũng quá buồn cười rồi. Còn có, Minh Cẩn về sau nhập sĩ, ngay cả vấn đề nhỏ đó đều không giải quyết được, thì vẫn nên ở nhà làm người rảnh rỗi phú quý. Mẹ, mẹ không nên coi thường Minh Cẩn. Tiểu tử kia gian lắm!” đối với Minh Duệ mà nói phải dựa vào chính là mình. Minh Cẩn cũng phải nhờ chính mình. Đây là hai người huynh đệ bọn hắn đã hứa hẹn.
Trong mắt Minh Duệ, người nhà mới là quan trọng nhất, những thứ khác đứng sang bên cạnh đi. Bình Hướng Hi không có tên trên danh sách người nhà của Minh Duệ, đối với Minh Duệ mà nói, Bình Hướng Hi không phải ông ngoại ruột thịt của hắn mà chỉ là một người xa lạ. Nhưng Bạch Thế Niên và Phương tiên sinh thâm thụ tư tưởng Nho gia, cho rằng hiếu đạo chí thượng. Thực sự chuyện này phát sinh, có lẽ cần toàn bộ phân tình cha con này. Bất kể như thế nào, công chúa còn chôn cất tại nhà tổ Bình gia.
Ôn Uyển thấy Minh Duệ khuyên nàng, không nhịn được vừa cười vừa nói: “Con nói cũng đúng. Mẹ lo lắng quá mức rồi.” Ôn Uyển bị người bên cạnh dạy lệch rồi. Chỉ cần đến lúc đó Bạch Thế Niên mang theo hai hài tử đi cho thắp nhang cho Bình Hướng Hi. Muốn nói bất hiếu tối đa cũng chỉ nói nàng, Minh Duệ và Minh Cẩn nên làm đều làm, có lý do gì đi nói con nàng chứ?
Ôn Uyển rất nhanh không xoắn xuýt nữa.
Lão tướng gia mất ngày thứ năm, Tô Hàng trở về rồi, chưa vượt qua cúng 49 ngày, cũng coi như không tệ. Tô Hàng trở lại Tô phủ, người của Tô gia nhìn thấy bộ dạng đại thiếu gia không ra hình người, đều bị hù nhảy dựng.
Hải thị thấy Tô Hàng người không giống người, quỷ không giống quỷ, lập tức ôm khóc rống, khóc đến mức ngất xỉu. Hải thị vốn bởi vì tang lễ của Lão tướng gia, loay hoay không có thời gian nghỉ ngơi. Hiện tại lại thấy nhi tử như vậy, kích thích quá độ không té xỉu mới kỳ quái.
Tô Hàng thấy mẹ của mình bởi vì hình dạng của mình biến hóa, không hề ghét bỏ mà ngược lại bởi vì đau lòng quá độ té xỉu, tâm tư không hiểu tại sao. Nghĩ đến Tiết Minh Ngưng, nghĩ đến mẫu thân, thật sự ngày đêm khác biệt. Hắn khi đó rốt cục làm ra chuyện vô liêm sỉ gì chứ?
Tô Hàng trở về cũng không kỳ lạ cho lắm, kỳ lạ chính là phảng phất như thay đổi thành một người khác. Chuyện này rất nhanh bị truyền đi rồi. Tô gia đối ngoại nói là Tô Hàng đụng phải kẻ trộm lưu vong ở bên ngoài, bị người ăn cướp thiếu chút nữa ngay cả mệnh đều khó giữ được. Ngàn dặm xa xôi đuổi trở lại kinh thành.
Tô gia ngày đó đối ngoại tuyên bố Tô Hàng đi bên ngoài mua thuốc, đương nhiên phải mang theo đầy đủ tiền bạc đi ra ngoài, dẫn tới kẻ trộm nhìn chằm chằm vào cũng không phải kỳ lạ. Đương nhiên, những điều này cũng chỉ là lí do thoái thác, người khôn khéo sao lại tin tưởng mấy lời nói này. Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi.
Ôn Uyển nghe được người phía dưới nói Tô Hàng gầy như da bọc xương. Cả người vô cùng chán chường, đi đường cũng khó khăn, toàn thân đều là tổn thương.
Ôn Uyển nghe xong, ngược lại nổi lên hứng thú bát quái rồi. Hạ Dao còn không có tình báo cụ thể. Bất kể là Hạ Ảnh hay Hạ Dao bên kia, đều khó có khả năng chú ý tới Tô Hàng. Cho nên muốn có được tin tức xác thực, phải dò thăm tin tức từ Tô gia bên kia. Đáng tiếc người của Tô gia mình cũng không biết. Hai cái gia đinh hộ tống Tô Hàng trở về, miệng cũng đã khóa lại. Tô Hàng chính mình càng sẽ không nói. Nếu để cho Tô Hàng tự mình nói ra ngoài, nói mình vì một cái nữ nhân vứt bỏ cha mẹ, gia tộc. Cuối cùng bị nữ nhân đó ghét bỏ, lưu lạc làm tên ăn mày. Sao hắn có thể mở miệng được? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị nước bọt dìm chết.
Ôn Uyển chỉ bỗng nhiên nổi lên hứng thú, bảo nàng tốn thời gian tinh lực đi tìm hiểu nguyên nhân, khẳng định sẽ không. Chỉ là không ngờ, lúc Ôn Uyển đi phúng viếng lần nữa, Tô Hiển đưa cho Ôn Uyển một phong thư dày được niêm phong bằng sáp.
Tô Hiển nhìn xem thư tín dày kia nói: “Quận chúa, trước khi gia phụ lâm chung bảo ta chuyển giao cho quận chúa.” Tuy năng lực Tô Hiển không cao nhưng lại một đại hiếu tử. Tô Hiển chân chính là hiếu tử, chân chính hiếu thuận với Tô Lão tướng gia. Mà không phải mua danh chuộc tiếng.
Ôn Uyển tiếp thư tín đưa cho Hạ Dao.
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “Cậu bớt đau buồn đi.” Lão tướng gia là tinh thần trụ cột trong nhà. Hiện tại Lão tướng gia đi rồi, Tô gia khẳng định xuống dốc. Lão tướng gia biết rõ điểm ấy, cho nên mới đập nồi dìm thuyền tiễn đưa Tô Hàng đi ra bên ngoài rèn luyện. Cũng không biết, đứa bé này đến cùng có nhớ lâu hay không? Nếu thật sự tiến bộ, Tô gia chưa hẳn sẽ không hùng mạnh lên. Bất kể như thế nào, nội lực của Tô gia vẫn còn đấy.
Ôn Uyển đối với Tô gia chỉ là đi ngang qua sân khấu. Nàng không có khả năng thật sự giúp đỡ Tô gia. Một trận tang lễ, thật ra rất hao tâm tốn sức.
Trên đường trở về Ôn Uyển mở ra phong thư của Lão tướng gia viết cho nàng. Lão tướng gia tự mình viết thư, trong thư viết chuyện xảy ra sau khi tiễn bước Tô Hàng. Lúc ấy Lão tướng gia lo lắng Ôn Uyển không biết rõ tình huống, do đó sẽ hướng dẫn đường không chính xác. Cho nên mọi chuyện đều ghi chép tỉ mỉ.
Ôn Uyển xem đoạn Tô Hàng bị người ta đánh gãy chân, lập tức lắc đầu nói: “Lão tướng gia không hổ là Lão tướng gia ah! Có thể nhẫn tâm như vậy.” Gãy chân đó, mặc dù nói là có chuẩn bị trước. Nhưng ai có thể đảm bảo 100% không có vấn đề, một khi có sai xót, Tô Hàng nhất định bị tàn phế.
Ôn Uyển đọc hết, sau khi xem xong đưa thư tín giao cho Hạ Dao, Hạ Ảnh. Hai người xem xong đều rất khiếp sợ.
Hạ Dao lắc đầu. Tô Lão tướng gia thật đúng là hạ thủ được ah!
Nhưng Hạ Ảnh lại gật đầu: ” Bệnh nặng còn phải dược y nặng, nếu Tô Hàng thực hối cải, về sau nỗ lực tiến bộ thì Tô gia còn có hi vọng.” Tô gia bây giờ không tệ, nhưng hậu nhân là Tô Hiển và Tô Dương rõ ràng chỉ có thể gìn giữ cái đã có. Tô Dật so với Tô Hiển và Tô Dương cũng không khá hơn chút nào, tạm thời một hai chục năm nữa chắc không có vấn đề, nhưng tương lai Tô gia chỉ biết đi về hướng suy bại thôi. Nếu Tô Hàng có thể đứng dậy còn có thể chống thêm hai ba mươi năm, có thời gian dạy bảo hậu thế.
Ôn Uyển đã được Lão tướng gia nhờ cậy, đương nhiên sẽ dụng tâm: “Chú ý trạng thái tinh thần của Tô Hàng.” Ôn Uyển muốn đợi thời cơ chín muồi rồi mới nói chuyện với Tô Hàng.
Đương nhiên, nếu Tô Hàng có thể tự mình vượt qua, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi. Nàng sẽ không cần đi vẽ vời cho thêm chuyện.
Đương nhiên tang lễ vô cùng long trọng, dùng gỗ lim tơ vàng thượng đẳng làm quan tài, vô cùng trân quý. Sau khi mọi thứ xong, Tô Dương mới trở về.
Tô Dương nhìn trưởng tử của mình trở thành cái dạng này, trong lòng cũng khó chịu. Tô gia ngoại trừ Tô Hiển, những người khác cũng không biết rốt cục Tô Hàng đi nơi nào?Một năm nay đã làm gì, bị khổ gì? Tô Dương cũng không rõ ràng lắm. Hắn biết rõ chuyện không giống như bên ngoài lan truyền. Nhưng hắn lại không thể hỏi đến.
Ngày hôm sau Tô Dương trở về, cùng với Tô Hiển đưa quan tài Tô Lão tướng gia về quê quán, nhất định phải an