.
” Y Chức thiếu gia.
Cậu không thể vào đó được.” Âu San Tuyết toàn thân mặc một võ trang, sắc mặt rối rắm kéo tay Thất Tử, chỉ là không thể ngăn cản hắn tiếp tục tiến lên.
Hai đấu với tám.
Hắn định cùng nam nhân trong câu lạc bộ kiếm đạo thi đấu, cho dù bây giờ hắn trốn, Y Kình cũng sẽ đem hắn ném đến trường học.
Nam nhân mặc trang phục kiếm đạo đối Âu San Tuyết nói:” Tôi biết cô cũng có thẻ chế tài, cô tốt nhất đừng nhúng tay vào việc này.”
Thất Tử hoàn toàn không ngờ đến việc Âu San Tuyết chính là sứ giả chế tài, việc này nhiều ít làm cho hắn ngoài ý muốn một phen.
Hắn đã có thói quen bên người có một Âu San Tuyết làm chân sai vặt, hoàn toàn xem nhẹ đến việc mình cũng sẽ bị cô lợi dụng vào những việc này.
Thẻ chế tài bài là vật để chứng minh thân phận sứ giả chế tài do vu bà chỉ định.
Nguyên lí trò chơi dựa theo năm mươi hai thẻ chế tài được khắc tạo mà chỉ định sứ giả, mỗi người được phân công nắm giữ bí mật về tiểu sửu bài và chủ nhân của tiểu sửu bài.
Nếu kẻ nhận được tiểu sửu bài ở toàn bộ thẻ chế tài đầu tiên nếu có thể chạy thoát hoặc là được buông tha, tiểu sửu bài thứ hai sẽ xuất hiện đem trò chơi tiếp tục, cho đến khi nào tất cả các thẻ chế tài toàn bộ được mở ra, trò chơi mới có thể kết thúc.
Cùng với đó, nếu sứ giả chế tài không quy định thời gian chủ nhân tiểu sửu bài vượt qua, hoặc buông tha cho kẻ đó sẽ bị hội chế tài nghiêm trị, nặng nhất là bị trục xuất ra khỏi Thánh Hoàng học viện, và bị trục xuất ra khỏi Thánh Hoàng đồng nghĩa với việc mất đi hết thảy ở giới thượng lưu này.
” Không cần đi đâu hết, ta sẽ không thua các người đâu.”
” Y Chức đại nhân……”
Thất Tử bước về phía trước hai bước, hướng về phía nam nhân ngoắc ngoắc hai ngón tay lớn tiếng nói:” Lên đi!”
Nam nhân kiếm đạo nam ném cho hắn một chiếc kiếm gỗ:” Chúng ta một chọi một.”
” Y Chức đại nhân,” Âu San Tuyết xông lên chắn ở trước mặt Thất Tử, cắn môi bối rối,” Em…… Em……”
Ánh mắt Thất Tử từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn nam nhân mặc y phục kiến đạo, nói:” Lên đi! Gọi người đem người này đuổi ra.
Tôi cùng cô ta không có quan hệ gì cả.”
……
Giáo y phòng y tế đang giúp Thất Tử băng bó miệng vết thương.
Cùng hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo đấu một trận, hắn đã phán tan hình tượng nhát gan nhu nhược của Y Chức trong Thánh Hoàng học viện này, người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi, điều này lại cho Thất Tử có một cảm giác phi thường tốt.
Thượng Văn Vũ với vẻ mặt khẩn trương không biết từ đâu đột nhiên chạy vụt vào phòng y tế, chưa đầy một giây sau đến trước mặt Thất Tử, đem hắn từ đầu đến chân lại từ chân lên đến đầu cẩn thận kiểm tra một lượt.
Giáo y mặt không chút thay đổi dùng khóe mắt liếc hai bọn họ một cái, ngồi ở trên ghế xoay người trở lại trước bàn làm việc, một bên cầm bản ghi chép, một bên lạnh lùng nói:” Hắn không có việc gì, không chết được.”
” Không có việc gì là tốt rồi.” Thượng Văn Vũ nhẹ nhàng thở một hơi.
” Tôi nghĩ cậu nên nhìn lại cậu ta đi, cậu ta cười thế kia mà.”
Thất Tử cười mị mị ra hiệu cho Thượng Văn Vũ nhìn phía bên kia giường bệnh, Thượng Văn Vũ nghi hoặc quay đầu, lập tức đập vào mắt anh ta là hình ảnh hội trưởng câu lạ bộ kiếm đạo toàn thân quấn đầu băng trắng tinh, chân phải của gã còn đang phải bó bột treo cao cao, vô lực nằm trên giường.
Gã giương đôi mắt đầy lệ quang cảm kích nhìn anh ta.
” Cám ơn hội trưỡng đã dành thời gian đến thăm tôi.”
Một người đàn ông to con như một con gấu xám lại ăn nói nhỏ nhẹ cộng thêm đôi mắt đầu lệ kia quả thực là có sức công phá vô cùng lớn, Thượng Văn Vũ cười khan vài tiếng, qua loa nói vài câu an ủi hội trưởng hội kiếm đạo rồi nhanh chóng lấy cớ bận việc, kéo Thất Tử ra khỏ phòng y tế Hùng.
Ra khỏi phòng y tế, Thất Tử tức giận bỏ tay Thượng Văn Vũ ra, nói:” Anh có biết anh đang làm cái gì không? Chúng ta đã nhất trí rằng tạm thời sẽ không công khai quan hệ của chúng ta rồi mà?”
” Anh nghe nói em bị thương, lúc đó lo lắng quá không thể nhịn được mới……”
” Em không muốn nghe mấy cái cớ đó của anh.” Thất Tử xoay người bước đi, hắn không phải không muốn, nhưng hắn không hy vọng rằng bởi vì hắn mà tiền đồ của Thượng Văn Vũ lại bị phá hủy.
Thượng Văn Vũ đuổi theo hắn, kéo hắn vào nhà kho của trường:” Anh xin lỗi, Y Chức.
Anh cam đoan sẽ không có lần sau đâu.”
Thất Tử nhìn bộ dáng lo lắng của Thượng Văn Vũ, hạ giọng, ngữ khí buồn buồn hỏi lại:” Anh cam đoan?”
Thượng Văn Vũ lập tức nói:” Anh cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Thất Tử cố ý nghiêm mặt:” Vậy, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa.”
Thượng Văn Vũ bật cười, đem Thất Tử đặt lên một chiếc bàn học, dùng ánh một ánh mắt nóng rực nhìn hắn.” Anh rất nhớ em, ngay cả tâm trí làm việc cũng không có chút nào.
Em không phải là nên bồi thường cho anh một chút chứ?”
Thất Tử khóa hai tay của mình vòng quanh cổ Thượng Văn Vũ, tà khí cười cười:” Ở đây là trường học.”
” Một nụ hôn nhỏ là được rồi.” Nói xong, Thượng Văn Vũ lập tức hôn lên đôi môi của Thất Tử, đầu lưỡi lửa nóng của hai người dây dưa một chỗ……
Thất Tử cắn môi ngẩng cao đầu, trên mặt chảy ra những giọt mồ hôi nhỏ vì ẩn nhẫn, thân thể quang lõa chỉ dựa vào sức chống của hai tay mà nửa ngồi nửa nằm trên bàn học, áo sơ mi Thượng Văn Vũ mở rộng, trên lưng Thất Tử, cẩn thận hôn lên lưng hắn.
” Ân…… Đừng lộng nữa…… A ân…… Em… sẽ nhịn không được…… Tiết…… Tiết ra……”
Thượng Văn Vũ dùng răng nanh ma xát hạt châu nhỏ trước ngực hắn, đột ngột hút mạnh một hơn khiến thân thể Thất Tử nhịn không được run rẩy một trận.
” Y Chức… Em đẹp quá.
Anh rất muốn bây giờ có thể khiến em hoàn toàn thuộc về anh.” Thanh âm Thượng Văn Vũ tràn ngập dục vọng vang vọng trong căn phòng.
Thất Tử đột nhiên đẩy ra hắn, nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất từng cái từng cái mặc vào.” Em chưa nghĩ đến việc đó.” Hắn cho tới bây giờ không bao giờ nghĩ