Thượng Văn Vũ là nam, hắn không có khả năng thích Thượng Văn Vũ, nhất định là bởi vì chưa từng có ai ôn nhu quan tâm hắn giống Thượng Văn Vũ cho nên hắn mới có thể có một cảm giác đặc biệt với Thượng Văn Vũ.
Vừa miên man suy nghĩ, hắn vừa mở ra hộp quà trên tay, vừa nhìn xuống hắn liền giật mình.
Trong hộp quà đó có một cái hộp nhỏ hình vuông khác, có trang trí bằng một sợi ruybăng.
Thất Tử nghi hoặc lấy ra chiếc hòm, ghé nó bên tai lắc lắc hai cái rồi tiện tay ném nó vào thùng rác.
Lúc đó hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng mà không bao lâu, cái hòm đó lại xuất hiện trên bàn học của hắn.
Thất Tử tay trái nắm bồn cầu gian nôn mửa, vẻ mặt âm trầm nhìn chiếc hòm nhỏ lăn lóc trên mặt đất, chậm chạp đi về phía nó.
Chiếc hòm đó giống như cố ý tìm tới hắn, mặc kệ hắn vứt bỏ bao nhiêu lần, nó vẫn cứ tiếp tục xuất hiện.
Âm thanh lộc cộc lộc cộc từ chiếc hòm gỗ truyền ra, theo đó là một cái đầu búp bê nhỏ xấu xí.” Trò chơi bắt đầu, trò chơi bắt đầu, Aha ha ha, ha ha—-”
……
Thất Tử chống cằm nhìn con búp bê xấu xí trên tay, hắn phát hiện được cả con búp bê này ở trong cái hòm gỗ kì quái kia, trên đầu nó có một tấm bài cũng xấu xí không kém.
” Ôi trời đất ơi! Y Chức đại nhân, sao… sao ngài lại cầm nó?” Âu San Tuyết giật mình kêu to: ” Mau ném nó xuống đi!” Cô lo lắng đến xoay mòng mòng, lẩm bẩm,” Trời đất ơi! Nên làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
” Mau nhìn xem, Y Chức nhận được tiểu sửu bài.” Có người nhỏ giọng nói.
” Sao lại là hắn chứ?” Nữ sinh A ngạc nhiên.
Mấy học sinh ngồi bên cạnh Thất Tử vội vàng kích động ôm lấy đồ vật của mình nhanh chóng chạy đi, mấy học sinh khác thì bắt đầu tụ lại thành các nhóm nhỏ giọng bàn tán.
Thất Tử mạc danh kỳ diệu kéo Âu San Tuyết, kêu cô ta giải thích sao lại thế này?
……
Đi trên hành lang ở học viện, các học sinh khác nhìn Thất Tử như nhìn rắn độc làm hắn nghẹn một bụng nghi ngờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn giống như đột nhiên biến thành đại ma vương của địa ngục, mọi người đều sợ hắn.
Âu San Tuyết lại điên điên khùng khùng, căn bản không đem sự tình nói rõ cho hắn hiểu, tóm lại là có quan hệ với tiểu sửu bài kia.
” Ngươi hình như vẫn chưa rõ hoàn cảnh của mình bây giờ nhỉ?” Quý Thư tựa người vào cầu thang tựa tiếu phi tiếu hỏi.
” Ta không nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp phải ngươi đâu.” Thất Tử lạnh lùng nói, hắn không có ý định dừng lại để cùng Quý Thư đàm đạo, nên tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Quý Thư sờ nhẹ cái mũi:” Ngươi tốt nhất nên cẩn thận, vu bà đã bắt đầu ra tay rồi đấy.”
Thấy Tử quay đầu lại, ghé vào ban công nhìn tấm thẻ xấu xí đó.
Vu bà rốt cuộc là ai? Bà ta vì cái gì lại muốn tìm tới hắn?
” Thiếu gia, gia sư của cậu đã đến.” người giúp việc ở ngoài cửa kêu lên.
” Tiến vào đi!” Thất Tử đánh ngáp một cái, xoay người nhìn ra phía cửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự không hề có một chút ý nghĩ rằng Y Kình sẽ mời Thượng Văn Vũ làm gia sư của hắn.
Y Kình không phải là hy vọng hắn chỉ có thể làm một con búp bê cái dụng sao? Vì cái gì lại muốn cho Thượng Văn Vũ đến làm gia sư? Chẳng lẽ Y Kình cho rằng hắn chỉ biết dùng vũ lực, cho nên mới dùng một thầy giáo vĩ đại đến vậy để vũ nhục hắn?
” Y Chức……”
“Hả?!” Thất Tử lăng lăng nhìn Thượng Văn Vũ.
Thượng Văn Vũ nghiêm túc hỏi:” bài tôi vừa mới giảng, cậu nghe hiểu không?”
“Hả? A!” Thất Tử di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào những chữ cái trong sách giáo khoa, tiếp tục thất thần.
Thượng Văn Vũ thở dài đạm đạm nhìn hắn:” Cậu căn bản là không nghe tôi nói gì phải không?”
Thất Tử sửng sốt nhìn về phía Thượng Văn Vũ:” Tôi có nghe.”
Thượng Văn Vũ chỉ vào sách giáo khoa nói:” Tốt.
Vậy cậu giải đề này đi.”
Thất Tử cầm lấy bút, chuyên chú nhìn vào những con số liên tiếp trong sách, sau một lúc lâu, hắn mặt không đổi sắc hỏi:” Phải giải như thế nào?”
Thượng Văn vũ dở khóc dở cười lắc đầu, ngón tay hướng về phía sống mũi đẩy chiếc kính mắt lên một chút, nhìn về phía Thất Tử nghiêm túc hỏi:” Có thể nói cho tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì không?”
Thất Tử cố ý né tránh ánh mắt của Thượng Văn Vũ, do dự trong chốc lát nói:” Tôi đang nghĩ…… Cha tôi, vì cái gì lại nhờ anh làm gia sư của tôi.”
” Y quan tâm cậu.” Thượng Văn Vũ nói,” Cũng như y có sự tín nhiệm với tôi.
Cậu biết đấy, nhân tài vĩ đại bây giờ rất nhiều.”
” Anh tin y sao?”
” Là tôn kính.”
Thất Tử lạnh lùng cười:” Nếu anh biết y không phải là người như anh đã tưởng tượng, như vậy sau này có lẽ sẽ rất khó xử phải không?”
Thượng Văn Vũ nhíu mày nói:” Cậu không nên nói như vậy về Y tiên sinh.”
Thượng Văn Vũ vì Y Kình nói chuyện làm cho Thất Tử cảm thấy không vui, hắn đứng lên bắt đầu cởi quần áo.
Thượng Văn Vũ giật mình:” Y Chức.
Cậu làm cái gì vậy?”
” Tôi cho cậu nhìn xem cái thứ ma quỷ mà cậu tôn sùng kia đã làm cái gì.” Thất Tử tức giận nói, hắn cởi áo sơmi, tấm lưng đầu những vết sẹo ngang dọc chồng chéo lên nhau, cả mới và cũ đều bại lộ trước mắt Thượng Văn Vũ,” Anh thấy rồi chứ? Đây là do cái tên ma quỷ kia đã tạo ra cho tôi những dấu vết này đấy.
Y bắt tôi phải nhớ kĩ tôi có thân phận là gì trong cái ngôi nhà này.”
Hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, hô hấp của Thượng Văn Vũ ở ngay bên cạnh cần cổ của hắn, đôi tay ôn nhu bao bọc lấy thân thể hắn.
” Vậy hãy để cho tôi đến bảo vệ cậu thật tốt được không?”
Hắn mấp máy đôi môi nhưng lại không nói nên lời, thân thể toàn bộ đều cứng đờ.
Lần đầu tiên bị con trai ôm vào lòng, lại là người con trai mình có cảm giác đặc biệt, nên làm sao bây giờ? Không thể chỉ mới như vậy đã xác nhận rằng hắn yêu Thượng Văn Vũ, nhưng bởi vì chưa ai giống như Thượng Văn Vũ ôn nhu quan tâm hắn như vậy, cho nên hắn mới có thể có