” Thiếu gia, cha cậu đã trở về, hiện tại ngài ấy đang ở võ đường chờ cậu.”
Thất Tử vừa xuống xe đã nhận được tin Y Kình trở về, gương mặt có đôi chút rung động, tay nắm chặt ba lô, máy móc đi theo sau Nặc Y Tô Tư đến võ đường.
Suốt cả quãng đường, biểu tình của Thất Tử không hề được thả lỏng, hai người bọn họ đi qua khu vườn phía sau biệt thự, võ đường ở đây là một tòa kiến trúc một tầng khá lớn.
Đi hết một hành lang, họ dừng lại tại một cánh cửa đỏ, Nặc Y Tô Tư tiến lên phía trước đẩy cánh cửa ra.
Trong khoảnh khắc hai cánh cửa đó được mở ra, ánh mắt Thất Tử đột nhiên chớp động, từ bên trong vọng ra tiếng đấu kiếm một cách chuyên chú.
” Người đang cùng với cha cậu luyện kiếm là thư kí của ông, Tường Sùng tiên sinh, anh ta thường xuyên về đây cùng ông chủ để cùng ngài ấy tập luyện, đối với ông chủ mà nói thì anh ta chính là một đối thủ xứng tầm.” Nặc Y Tô Tư thấp giọng giải thích, lại nói,” Cha cậu có thể còn tập luyện cùng Tương Sùng tiên sinh một lúc nữa cho nên hiện tại cậu nên đi thay trang phục, cậu có thể thay đồ tại phòng thay của ông chủ.” Nói xong, khom người rời đi.
Ánh mắt hắn chuyển qua cơ bắp trên người của Y Kình, không cam lòng nắm chặt tay.
Tứ chi thon dài, động tác dứt khoát, phản ứng nhanh nhẹn, phán đoán chuẩn xác, đích thật là một đối thủ khó nhằn.
Phòng thay quần áo……
” Cố lên! Mày nhất định sẽ chiến thắng!” Thất Tử dùng sức buộc nhanh đai lưng, ánh mắt sáng ngời tự cổ vũ lấy tinh thần.
” Xem ra cậu rất có tinh thần đấy nhỉ, con trai của ta.” Y Kình mỉm cười tao nhã tựa người vào cửa phòng thay đồ, trên tay còn cầm theo mặt nạ đấu kiếm vừa tháo xuống.
Thất Tử không chút lung lay nhìn thẳng vào y:” Chuẩn bị đầu hàng đi.”
” Ha!” Y Kình yên lặng nhìn hắn, lại giống như vừa nghe thấy chuyện cười, y đột nhiên cười ha hả.
Rầm một tiếng, một nắm đấm sượt qua mặt Y Kình đánh lên tường, Y Kình dừng lại tiếng cười, nhìn lửa giận trong mắt Thất Tử, khóe miệng gợi lên một đường cong nhẹ.
” Ông, tốt nhất là không nên thủ hạ lưu tình gì gì đó với tôi.” Thất Tử khí thế cao ngạo nói.
” Được thôi.
Ta sẽ đánh đến khi cậu không thấy phương hướng.” Y Kình cười cười.
Một chân vừa bước ra khỏi sàn đấu, Thất Tử ổn định lại thân hình, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Y Kình nhãn nhã, thậm chí còn không thở mạnh lấy một hơi.
“Cậu chỉ biết dùng sức mạnh thôi sao?” Con ngươi màu đen thâm thúy của Y Kình gắt gao nhìn Thất Tử cùng đôi mắt hừng hực lửa cháy của hắn.
Một đôi mắt thật xinh đẹp.
” A a a–” Thất Tử kêu to xông vào, nắm tay như mưa liên tiếp đánh tới mặt Y Kình.
Y Kình bắt lấy cổ tay Thất Tử, dùng một phản đòn hoàn hảo quật ngã hắn xuống đất, lãnh khốc cười:” Một con dã thú mất đi lý trí, chỉ biết phẫn nộ xông lên, nhất định thất bại.”
Thất Tử cuồng phẫn nghiến răng kêu to:” Tôi sẽ không thua!!”
“Sao lại không thua? Dựa vào nơi này sao? Hay là nơi này? Cũng có lẽ là nơi này chứ nhỉ?” Y kình một bên khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, một bên vặn gãy hai tay cùng chân trái Thất Tử, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn, cười khẽ,” Hoặc là nơi này?”
” Tôi không thua……” Từng giọt mồ hôi lớn theo đường nét trên khuôn mặt trắng bệch của Thất Tử lăn xuống rơi trên nền đất, ánh mắt hắn cơ hồ đang dần mất đi tiêu cự,” Tôi không thua, sẽ không……”
Y Kình đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thất Tử một lúc lâu, trước khi rời đi còn lạnh băng nói:” Cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có thể thắng được.
Cậu chỉ có thể là một con búp bê sống trong căn nhà rộng lớn này thôi.”
Ánh mắt gần như đã mất hết tiêu cự của Thất Tử đột nhiên lóe lên ánh sáng.
” Tôi……” Hai tay cùng chân trái bị vặn gãy, Thất Tử đau đớn lắc lắc thân thể cố gắng đứng lên.
Y Kình quay người lại, ánh mắt đột nhiên lóe một tia kinh ngạc.
” Tôi vẫn chưa thua.” Hắn cúi thấp đầu, loạng choạng từng bước từng bước đến gần Y Kình, “Tôi chưa thua.” Đột nhiên, hắn nâng đầu lên, phát ra một tiếng rống to,” Tôi không thua!!!”
Y Kình kinh ngạc không kịp phản ứng, thân ảnh Thất Tử ở trong mắt y đột ngột phóng lớn.
” Ông thua!” Thất Tử lớn tiếng tuyên bố.
Thân thể hai người sát sao dây dưa cùng một chỗ, Y Kình bị vây phía dưới tự giễu cười cười.” Lần sau cậu sẽ không có vận may như vậy đâu.”
Ngự phượng lưu (TT^TT hông hỉu), không nghĩ tới là phải dùng tới cái này.
Thất Tử nằm lăn trên sàn nhìn trần nhà nhăn nhó lẩm bẩm.
Ba ngày sau ngày đó Thất Tử đều nằm bất động trên giường, biết sao được, xương cốt hắn gần như đã gãy hết rồi còn đâu.
Trong lúc nối xương cho hắn, Lãnh Kiệt nói: ” May cho cậu là xương của cậu không có vỡ nát ra đấy.”
Thất Tử không khách khí đốp lại:” Vậy tôi hẳn là nên cảm ơn Y Kình vì đã không vặn hết xương cốt của tôi ra sao?”
Nghĩ đến cảnh ấy, khuôn mặt vạn năm tê liệt của Lãnh Kiệt lại xuất hiện một nụ cười nhỏ, biểu tình chờ xem kịch vui.
Từ sau khi thắng Y Kình, ngoại trừ việc không cần phải tuân theo mệnh lệnh y mặc mấy bộ đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, cuộc sống của Thất Tử cũng không có gì thay đổi nhiều lắm, hắn cùng Y Kình vẫn như cũ, rất ít khi gặp nhau, ngẫu nhiên thì cũng chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi giờ cơm chiều.
Ở trường học cũng y như trước, Quý Thư vẫn gây chuyện với hắn, Thượng Văn Vũ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tại thời điểm cần thiết quan tâm hắn một chút.
Ánh mặt trời chói chang – ánh sáng của mùa hạ.
Thất Tử từng ngụm từng ngụm uống nước trong chai nước suối, mặt không chút thay đổi nhìn Âu San Tuyết đang chơi đùa cùng con mèo chết dẫm.
Com mèo đen đó hình như rất kiêng kị Âu San Tuyết, từ sau khi theo cô ta, nó không còn dám ở trước mặt cô ta giương nanh múa vuốt.
” Cậu đánh nhau?” Thượng Văn Vũ nhíu mày hỏi.
” Ừm!” Gần đây Thượng Văn Vũ hình như quản việc của hắn càng ngày càng nhiều.” Anh không vẫn còn nhiều việc ở hội học sinh sao? Sao hôm nay lại có hứng thú với việc của tôi vậy?”
” Tôi…… Không có gì, tôi chỉ