CHƯƠNG 102: DỤNG Ý
Tác giả: Luna Huang
Hoàng thượng đảo mắt tinh anh nhìn qua hết đám người, lại đứng lên, đích thân đỡ hoàng hậu đứng lên: “Nàng cũng vất vả rồi, đều là lo lắng hoàng duệ của trẫm, không có lỗi, các ngươi cũng đứng lên hết đi.”
Sau lại quay đầu quan sát Gia Luật Hy, bởi chính là đôi mắt kia nên không cần trích máu nghiệm thân làm gì, chỉ không mặn không nhạt nói: “Ngươi còn không gọi trẫm cùng mẫu hậu ngươi?” Hắn đối với đám nhi tử đều là thái độ nhàn nhạt, huồng hố một nhi tử cùng hắn hơn hai mươi năm không có chút gặp gỡ này, vì vậy thái độ của hắn xem như là bình thường.
Gia Luật Hy còn chưa phản ứng đã nghe Hoa Âm tấu, “Hoàng thượng, vẫn là để nô tỳ gọi người chuẩn bị trà, để hoàng tử điện hạ trực tiếp dâng trà cho người cùng hoàng hậu.”
Hoàng thượng hơi gật đầu nói, “Vậy đến chỗ mẫu hậu trước đi.” Lát nữa phải hảo hảo giải thích chuyện này một chút.
Đoàn người lại bước đến chỗ của thái hậu, lòng của Gia Luật Hy sớm không ở rồi, hồn hắn sớm bay đến chỗ Niên Khai Điềm, rất sợ nàng ngã bệnh không người chăm sóc, bên tiêu cục toàn nam, Thước nhi lại không ở, hắn thật không an tâm. Nếu nàng ở bên cạnh hắn còn bớt lo hơn rất nhiều.
Thái hậu nghiêm mặt nhìn mọi người, sau khi nghe kể hết mọi người lại nhìn sang phía Gia Luật Hy. Tuy lòng có giận nhưng vẫn là tôn tử của mình, hiện hoàng gia chỉ có mỗi mình Gia Luật Cẩn là nam hài hiện có thêm Gia Luật Hy đương nhiên là cao hứng nhiều rồi.
Tay nâng lên vẫy vẫy, “Ngươi đến đây cho ai gia xem qua.”
“Vâng.” Gia Luật Hy tuy cúi đầu nhưng vẫn biết người được gọi là bản thân, dù gì cả màn kịch to như vậy, hắn vẫn là nhân vật chủ chốt không thể thiếu được.
Bàn tay già nua đầy nếp nhăn của thái hậu hiện rõ dấu hiệu của năm tháng nắm lấy tay hắn, “Không cần quá căng thẳng như vậy, hài tử a, ngươi lưu lạc nhân gian chịu khổ rồi, có phải rất trách ai gia không?” Nàng làm tất cả đều là bảo trụ hoàng vị cho nhi tử. Năm đó tiên hoàng hoăng thệ, nhi tử đăng cơ còn chưa đứng vững gót chân đã có ngoại xâm phải trực tiếp thân chinh chỉnh đốn sĩ khí. Đám đại thần lại như hổ đói rình mồi, nàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Gia Luật Hy ngồi xuống bên cạnh thái hậu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôn nhi không có.”
Không nhờ vậy hắn làm sao gặp được Điềm Điềm, chỉ là chuyện này vì sao lại đến trước khi hắn thú nàng, đây cũng chính là trách cứ duy nhất của hắn.
Nhãn thần lão lệ của thái hâu đầy bi thương đảo qua hắn, nghẹn ngào nói, “Ngươi cũng trưởng thành rồi a, rất giống phụ hoàng ngươi năm đó. Thiết nghĩ, đã thành thân?”
“Hồi hoàng tổ mẫu, vẫn chưa.” Gia Luật Hy nghe đến đây thập phần có tinh thần, có hứng thú, đề cập đến hôn sự rồi.
Thái hậu nặng lòng trách cứ hoàng thượng hoàng hậu vài câu lại nhìn hắn cười đến khóe mắt cong loan: “Vậy đã có hôn phối?” Hắn cũng hai mươi hai rồi, thế mà cái gì cũng chưa có, đây làm sao được?
“Tôn nhi cũng chưa có, nhưng đã có ngươi trong lòng.” Vì lời của Khúc thị năm đó cũng chỉ là nói bằng miệng, không có tín vật nên không xem như là hôn phối trong mắt người ngoài, nhưng với hắn đó đã là hôn phối rồi.
“Là cô nương nhà nào, gia cảnh lại ra sao?” Thái hậu vẫn không để đám người kia đứng lên, chỉ tiếp tục hỏi Gia Luật Hy. Đây chính là thể hiện sự phẫn nộ của nàng đối với cách làm của bọn họ.
Gia Luật Cẩn chưa từng bị không được kiến đãi như vậy, miễn bàn lúc này trong lòng của hắn có bao nhiêu không vui. Chỉ là từng lúc hắn biết được sự kiện của Gia Luật Hy thì lòng đối với thái hậu hoàn toàn nguội lạnh, mặc cho nàng yêu thương hắn bao nhiêu cũng đều là giả. Đến thái tử phi của hắn hiện tại cũng là thân chất nữ của thái hậu, hắn cũng không cho nàng ta bao nhiêu sắc mặt tốt đẹp.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Chỉ là hắn là nam hài duy nhất trong hoàng tộc, chưa từng bị đối xử như thế bao giờ. Nay thái hậu một mắt cũng không nhìn hắn, hỏi hắn làm sao cam lòng.
“Hoàng tổ mẫu. . .”
Âm thanh còn chưa rơi đã bị cái nâng tay của thái hậu cắt ngang, mắt của thái hậu chỉ nhìn Gia Luật Hy đợi hắn đáp.
Gia Luật Hy mang theo chút nhu cảm lúc nãy đến giờ mới xuất hiện trên mặt đáp: “Nàng họ Niên, là đại tiểu thư của một tiêu cục, năm đó là phụ thân nàng cứu được cha nương rồi mọi người cùng lưu lại nơi đó. Lần này hồi kinh, nàng cũng cùng theo.”
Hoàng thượng vốn là bị quỳ mà không vui, nay nghe được hai từ ‘cha nương’ từ miệng hài tử nhà mình lập tức cau mày hậm hực: “Ngươi cũng nên sửa cách xưng hô rồi.”
“Sách có câu ‘công sinh không bằng công dưỡng’ huống hồ nhi thần từ lâu cũng quen với cách xưng hô này, có thể xem bọn họ như can đa can nương của mình. Nếu là chỉ vì nhận tổ quy tông mà phủi bỏ tất cả, vậy khác nào thừa nhận với người khác tôn nhi là loại người vong ân phụ nghĩa không nhớ cội nguồn, nói hoàng thất qua cầu trút ván, hoàng tổ mẫu thấy có đúng không?” Khẩu khí cực kỳ kiên định, nhưng đến câu cúi lại cực kỳ ôn nhuận mang theo chút siểm nịnh nói cùng thái hậu.
“Hy nhi nói rất có đạo lý, hoàng thượng, ngươi nên tự xem lại mình.” Thái hậu vốn mấy ngày trước không hài lòng với cách xử lý phi tử của hoàng thượng nên đương nhiên đứng bên phe của Gia Luật Hy.
“Vâng.” Hoàng thượng như người câm ăn hoàng liên nhịn khẩu khí này. Hắn cũng là người biết trước thái hậu một chút thôi, cư nhiên bị phân biệt đối xử như vậy.
Thái hậu lại hảo thanh hảo khí vỗ vẫn tay của Gia Luật Hy nói: “Nếu là chưa hôn phối cũng chưa có thê tử, vậy liền để ai gia làm chủ thay người thôi.” Nghe xong lời của tôn nhi nàng vẫn cảm thấy như vậy là may mắn, vừa lúc có thể nhân mối hôn sự này sắp lại bố cục triều đình, củng cố thế lực cho Gia Luật Cẩn.
Gia