CHƯƠNG 103: CẢNH CÁO
Tác giả: Luna Huang
Bên ngoài, Niên Khai Điềm hoàn thành nhiệm vụ, nàng đếm đủ bạc liền đến khách điếm nghỉ ngơi. Nàng thực sự là phát sốt nhưng vẫn phải chống chọi đến bây giờ đã là hết sức rồi.
Nàng nói cùng đám tử đệ rằng: “Các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi xong mai lập tức khởi hành hồi Lan Châu.”
Tử đệ Ất: “Đại tiểu thư đang phát sốt vẫn là thỉnh lang trung xem qua trước đi.”
Tử đệ Giáp: “Chúng ta trở về báo bình an cho sư phụ sư mẫu bọn họ là được rồi, người vẫn là lưu lại đến khi hết bệnh đi.”
“Nếu là lưu lại sợ rằng không kịp trở về dùng cơm đoàn viên a. Mặc kệ thế nào, ngày mai hồi Lan Châu, các ngươi người nào muốn lưu lại ta cũng không cản.” Niên Khai Điềm nói xong trực tiếp bước lên cầu thang vào phòng.
Nàng mệt mỏi lại lạnh nên chỉ cởi hài liền leo lên giường, đắp kín chăn trên người, lập tức vào giấc.
Không biết nàng ngủ bao lâu bên tai nghe được âm thanh đẩy cửa, lý trí muốn ngồi dậy xem xét là người nào nhưng lại không thể. Mắt muốn mở lại không thể mở, cả người nặng nề không nghe sai sử, nàng sợ mất bạc thôi.
Ai biết bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu quen thuốc để nàng an tâm lại lần nữa ngủ thiếp đi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Gia Luật Hy nhờ có thuộc hạ của Gia Luật Cẩn rất nhanh biết được tung tích của nàng. Hắn trước khi vào cũng không hề có gõ cửa, chỉ nghe đám huynh đệ ở tiêu cục nói nàng sốt cao lắm còn đòi mai lập tức khởi hành nữa để hắn không thể kiềm chế được khẩn trương trong lòng.
“Điềm Điềm.”
Khi bước đến bên giường thấy được nàng đến phong mão cũng không hề mở để tâm hắn thắt chặt lại rồi rất nhanh có chút vui mừng. Dù sao cũng là thái hậu mở miệng để nàng tiến cung vậy liền không còn gì sợ nữa rồi.
Hắn đưa tay vào chăn, mở găng tay của nàng ra chăm chú bắt mạch, sau lại giúp nàng mang lại găng tay vào. Sau đó khom người bế nàng xuống lầu, trả bạc rồi nói cùng đám huynh đệ rằng thái hậu triệu nàng tiến cung nên nếu có trở về không cần chờ nàng. Nàng đương nhiên là cùng hắn Hồi Lan Châu rồi, không chỉ như vậy còn cùng hắn thành thân nữa nên không phiền người khác lo lắng rồi.
Ngồi trên xe ngựa, hắn vén phong mão lên ngắm nhìn thụy dung của nàng, tay không tự chủ vuốt ve lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại nóng bỏng tay kia. Miễn bàn đến lòng hắn hiện tại có bao nhiêu cao hứng, lúc này đây hắn ôm nàng trong lòng, lại có thể công khai bế nàng tiến cung, chăm sóc sức khỏe cho nàng như trước, nào có thân phận hoàng tử gì ở nơi này.
Hoàng hậu bảo hắn tạm thời ở cùng với Gia Luật Cẩn, chính vì vậy hắn bế nàng về thẳng tẩm cung của mình. Cẩn thận thay nàng tháo áo khoác rồi đắp chăn, hắn còn chưa kịp rời đi, đã thấy có thái y đến thay nàng bắt mạch, nhưng hắn không có cho, chỉ đưa dược phương bảo thái y đun dược.
Nếu là lúc trước hắn sẽ vì nàng đun, nhưng hiện tại vẫn là ở bên nàng tốt hơn, hiện không phải như trước nữa, hắn cũng không thể muốn gì thì làm cái nấy được. Hắn ngồi ở bên mép giường vắt khăn thay nàng lau mặt.
Bên ngoài cung nhân hành lễ: “Tham kiến thái tử phi.”
Thoại âm vừa rơi không bao lâu đã thấy một thiếu phụ trang dung trang nhã y phục hoa lệ bước vào. Nàng ta chậm rãi tiến đến chỗ của Gia Luật Hy, vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của Niên Khai Điềm nhưng lại thu được động tác ôn nhu chăm sóc của Gia Luật Hy khiến nàng có chút kinh ngạc.
“Hoàng đệ, bổn cung gọi ngươi như vậy ngươi không để ý chứ?”
Sớm nghe cung nhân bàn tán về dung mạo của Gia Luật Hy, nhưng hiện xem ra không những dung mạo không thua kém Gia Luật Cẩn lại còn do có ôn nhu kia, sợ rằng không ít nữ tử xiêu lòng a. Nàng thân là chất nữ của thái hậu, vì vậy nên cũng hành sự theo chỉ thị của thái hậu mà thôi.
Gia Luật Hy từ khi nghe cung nhân hành lễ đã biết rồi, nhưng hắn đang dỡ tay không ngưng lại. Đến khi thái tử phi Bạc thị bước đến bên giường hắn mới đặt khăn xuống, đứng lên xoay người, hướng Bạc thị hơi gật đầu: “Thái tử phi.”
Bạc thị đưa lên che miệng ưu nhã cười, “Không cần khách sáo như vậy, gọi hoàng tẩu là được rồi.” Mắt nàng liếc nhìn Niên Khai Điềm vẫn còn đang ngủ trên giường, chỉ là bị sa liêm che khuất nên mơ hồ nhìn không rõ.
Gia Luật Hy khách sáo đáp ứng một tiếng lại cẩn thận che sai liêm lại, sau đó đưa tay hướng bên ngoài làm động tác thỉnh, “Điềm Điềm còn bệnh hoàng tẩu có gì vẫn là ra ngoài nói chuyện, tránh bị nhiễm bệnh không hay.” Đáng lẽ hắn nói là ‘ra ngoài nói chuyện tránh làm phiền Điềm Điềm dưỡng bệnh’, nhưng nghĩ đến nơi này là hoàng cung, người trước mặt lại là hoàng tẩu của hắn, vì vậy đổi thành câu khác.
Bạc thị có chút tiếc nuối nhưng dưới ánh mắt của Gia Luật Hy nàng cũng không thể liếc nhìn bên giường, vì vậy khẽ gật đầu rồi