CHƯƠNG 109: BIỂU DIỄN
Tác giả: Luna Huang
Thái hậu chủ trì đại cuộc, giờ mọi người đều có mặt đầy đủ nên để đám tú nữ thử sức. Đám tú nữ thi nhau ca múa làm thơ, Gia Luật Cẩn cùng Gia Luật Hy đều phải cho ý kiến, chỉ là mắt của Gia Luật Hy chung thủy không rời khỏi Niên Khai Điềm. Đây để hoàng hậu cùng thái hậu rất bất mãn
Niên Khai Điềm một bộ dáng bị dày vò, nàng xuất thân từ nhà võ, mấy thứ nho nhã này hoàn toàn không có hứng thú nhưng vẫn phải ngồi đó chịu tra tấn chỉ vì cầu mong toàn mạng hồi Lan Châu. Chỉ là nhìn các nàng liễu yếu đào tơ, phất phơ ống tay áo dài đột nhiên nàng choáng váng quá.
Ai biết lúc này Thủy Ảnh Diêu đột nhiên đứng giữa cung điện to phúc thân bẩm: “Năm ngoái đã có dịp gặp qua Niên cô nương cùng thất điện hạ một mặt, thần nữ mạo muội muốn cùng Niên cô nương đọ sức một lần, không biết thái hậu, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, thất điện hạ có chuẩn?”
Thái hậu ngạc nhiên hỏi: “Nguyên lai Thủy cô nương đã từng gặp qua Hy nhi sao?” Sao nàng chưa từng nghe có người đề cập đến chuyện này? Mắt lại không tự chủ nhìn Gia Luật Hy.
Gia Luật Hy sớm đã không còn nhớ rồi, huống hồ lúc đó hắn bịt mắt căn bản nhận không ra Thủy Ảnh Diêu. Chỉ là Thủy gia thì hắn nhớ, vì vậy hắn khách khí hỏi: “Cho hỏi Thủy tiểu thư cao danh, năm đó đến Thủy phủ bổn điện hạ không còn nhớ nữa.” Câu này là khẳng định lòng hắn không có Thủy Ảnh Diêu.
“Thần nữ khuê danh Ảnh Diêu, năm đó cùng thất điện hạ tỷ thí cầm nghệ, điện hạ đã nhớ được?” Thủy Ảnh Diêu dịu dàng lại lần nữa hướng Gia Luật Hy phúc thân, đôi mắt mị người hướng hắn nháy một cái lại tặng hắn một nụ cười câu hồn. Năm đó hắn vừa về đến Lan Châu không lâu thì nàng nhận được một lá thư không đáp ứng sự kiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chính vì vậy phụ thân mới không tiếp tục cùng tiêu cục của Niên gia giao thiệp nữa. Chỉ là hôm nay khác rồi, hắn là vương tử còn nàng lại nằm trong danh sách tú nữ kỳ này mặc hắn lựa chọn. Mà nàng từng gặp qua hắn, đương nhiên sẽ nổi bật hơn những người còn lại rồi.
“A, đã nhớ.” Gia Luật Hy khẽ gật đầu.
Thái hậu nghe vậy lập tức bị Thủy Ảnh Diêu hấp dẫn, lại hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi làm thế nào gặp nhau a? Vì sao chuyện quan trọng thế này cũng không người kể cho ai gia biết?” Nếu là đã từng gặp mặt thì dễ dàng hơn rồi.
Thấy Thủy Ảnh Diêu muốn nói, Gia Luật Hy nhanh chóng đứng lên chấp tay đáp trước: “Hồi lời của hoàng tổ mẫu, năm đó tôn nhi cùng Điềm Điềm áp tiêu đến Đại Lý tự do Thủy thượng thư đứng ra tiếp nhận được Thủy thượng thư mời lại dự sinh thần yến của Thủy công tử, mọi chuyện chỉ có như thế.”
“Thế như Thủy cô nương lại nói có giữa các ngươi có tỷ thí a.” Hoàng hậu cười xuất phát từ nội tâm, xem như nhi tử của nàng cùng vị tiểu thư của Thủy gia đây là có duyên, còn phận chính là đợi nàng cùng thái hậu tác thành.
“Vâng, thần nữ vốn muốn tỷ thí cùng Niên cô nương nhưng điện hạ lại trước một bước chấp nhận tỷ thí của thần nữ.” Nàng là nói như thế ám chỉ Gia Luật Hy nhìn trúng nàng nên mới như vậy, đây cũng ám ý khẳng định quan hệ của nàng cùng hắn để không người dám có ý định với hắn nữa.
Thái hậu cười hài lòng gật đầu, thế nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe Gia Luật Hy lại nói: “Bổn điện hạ cũng nhớ rõ năm đó không chỉ có tỷ thí với mỗi mình Thủy cô nương.” Còn dám bức hắn vào thế khó nữa, nếu hôm đó không phải vì Điềm Điềm hắn mới không thèm động. Để Hứa Bộ Nam ‘gả’ đến đây đỡ phải xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thúy Ảnh Diêu vì một câu nói này lập tức biến thành trò cười của không ít người. Mặt nàng đỏ bừng cúi thấp, hai tay dưới ống tay áo gắt gao túm chặt váy, hận không thôi.
Thái hậu lập tức nắm rõ cuộc diện hiện tại, lực chú ý xoay vòng một cái đặt toàn bộ trên người Niên Khai Điềm vẫn đang tự biến mình thành không khí kia, “Niên cô nương, nếu Thủy cô nương đã hai lần mở miệng, ai gia nghĩ ngươi cũng sẽ không tiếp tục từ chối nữa chứ?” Một nữ tử như vậy, nhìn ăn mặc lẫn tướng đi đều nồng nặc võ khí, nàng không tin Niên Khai Điềm sẽ biết cầm kỳ thi họa.
“Hoàng tổ mẫu!” Gia Luật Hy lại lần nữa khom lưng chấp tay thay Niên Khai Điềm đỡ lời: “Cầm nghệ của tôn nhi là do Điềm Điềm chỉ dạy nên mới thắng được Thủy cô nương. Nếu là Thủy cô nương cảm thấy không cam lòng thì nên tiếp tục tỷ thí với tôn nhi mới đúng, thắng được tôn nhi mới nghĩ đụng đến nàng.” Khẩu khí của hắn hiện đã bắt đầu có chút lãnh rồi.
Gia Luật Cẩn nhếch môi, thú vị a, không ngờ còn có chuyện này. Xem ra tiểu tử này đến trước mặt hoàng tổ mẫu còn dám mắt không nháy mặt không đổi sắc nói dối bao che a! Bất quá chuyện này hắn cũng có phần lỗi, vậy nên. . . “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cảm thấy hoàng đệ nói có lý, vẫn là để Thủy cô nương tỷ thí cùng hoàng đệ đi.”
Hoàng hậu cùng thái hậu đồng loạt quay sang trừng mắt Gia Luật Cẩn, thiếu chút nữa là lột da rút xương hắn luôn. Chỉ là hắn vẫn bày ra thái độ đây là đạo lý không người có thể thay đổi được, không hề quan tâm đến.
“Thủy cô nương, mời.” Gia Luật Hy đợi qua một lúc thấy không ai nói gì, hắn đưa tay thỉnh Thủy Ảnh Diêu khảy cầm, hắn cũng ngồi xuống để người mang cầm đến.
Thủy Ảnh Diêu hơi ngẩng đầu đổi lại một bộ mặt mỉm cười: “Vậy thần nữ bêu xấu một lần, còn thỉnh thái hậu, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, thất điện hạ cùng mọi người ở đây chớ chê cười.” Dứt lời nàng cũng ngồi xuống nhìn Gia Luật Hy.
Thấy hắn gật đầu, nàng bắt đầu cùng hắn khảy cầm. Cũng như lúc ở Thủy phủ vậy, cầm âm cực kỳ mị nhân tâm. Ngày thua dưới tay Gia Luật Hy thì Thủy Ảnh Diêu cũng không ngừng tôi luyện, nên lúc này cũng xem như sánh được với cầm âm của Gia Luật Hy.
Thái hậu cùng hoàng hậu đầy hai lòng luôn miệng cười khen ngợi hai người xứng đôi, ở cùng sẽ rất hòa hợp. Gia Luật Cẩn lại đầy hứng thú nhìn đôi mày kiếm đang cau lại của Gia Luật Hy. Đây có nghĩa là Gia Luật Hy cũng nghe được và cực kỳ không hài lòng. Mắt hắn đưa đến chỗ Niên Khai Điềm chỉ thấy nàng cầm đũa mãi mê ăn không thể chú ý gì, quả nhiên là tư thái của người sớm buông bỏ.
Khi cầm âm kết thúc, vẫn là như lần đó Thủy Ảnh Diêu thua cho cái điệu kết thúc của Gia Luật Hy. Nàng không thể nhanh lại liên khúc như hắn được, vì vậy đứng lên khẽ nói: “Thần nữ lại thua rồi, cầm nghệ của điện hạ quả là xuất chúng, được cùng điện hạ hòa tấu tận hai lần, cho dù là thua vẫn cảm thấy vinh hạnh.”
“Thủy cô nương quá lời.” Gia Luật Hy không mặn không nhạt khách sáo cho có lệ, mắt hắn thậm chí không buồn nâng lên.
Sau khi Thủy Ảnh Diêu về chỗ, thái hậu