Tác giả: Luna Huang
Thước nhi đến tiền thính dò la một hồi lại khẩn trương chạy về Điềm viên. Đẩy cửa, đặt lồng thức ăn trên bàn xong, nàng vội chạy đến giường hô to: “Tiểu thư tiểu thư, không xong rồi không xong rồi.”
Niên Khai Điềm vẫn nằm đó, mặt xoay vào trong đưa lưng về phía Thước nhi, biểu tình không một chút phản ứng, mắt sưng to vì khóc vẫn nhìn lom lom chiếc lược lưu ly. Phản chính hiện tại nàng không muốn gặp ai cũng không muốn lo lắng chuyện gì, mặc kệ mọi thứ đi.
Thước nhi cũng không đợi tiểu thư phản ứng nữa mà trực tiếp nói: “Mọi người hoài nghi Hy ca trộm bạc trong phủ để mua lược lưu ly tặng tiểu thư a.” Tuy trước không thích Lương Tuấn Hy cũng không có quá nhiều tiếp xúc cùng hắn nhưng nàng cũng không tin nhân phẩm của Lương Tuấn Hy sẽ làm ra chuyện bại hoại như vậy.
Quả nhiên, nghe xong Niên Khai Điềm lập tức có phản ứng. Nàng ngồi bật dậy xoay người về phía Thước nhi hỏi: “Ngươi nghe từ đâu?” Đời trước không có chuyện này, mà nàng cũng là tin tưởng nhân phẩm của Lương Tuấn Hy, hắn tuyệt không làm ra loại chuyện bỉ ổi này. Lại nói hắn bị mù lại chưa từng đến khố phòng làm sao có thể lấy trộm. Đến cùng là người nào lấy trộm, lại vì sao vu oan cho hắn, không phải hắn rất được lòng mọi người sao?
“Nô tỳ theo bọn họ đến tiền thính nên nghe trộm được.” Thước nhi ôm ngực thở hồng hộc, ngụm ngụm đều là khí thô.
“Lập tức canh y.” Niên Khai Điềm không để ý đến thứ gì nữa liền hạ lệnh.
Rất nhanh nàng vận y phục thường ngày, lại thượng một ít trang che giấu dáng vẻ mệt mỏi hư nhược hiện tại rồi chạy ra tiền thính. Niên phủ có trộm sao, không lý nào a. Bản thân nàng là người sống hai kiếp vẫn không tin tưởng chuyện này xảy ra.
Ở tiền thính, Niên Sở Hoằng cùng Khúc thị ngồi ở ghế chủ vị. Niên Khánh Tụ, Niên Nhạn Thanh, Niên Tuệ Nhàn đều ngồi ở vị trí của mình. Xung quanh còn rất nhiều người của tiêu cục, ai nấy đều sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Lương Tuấn Hy vừa bước vào không lâu.
Một nhà bốn người của Lương gia cũng có mặt đầy đủ đứng ở đối diện phu thê Niên Sở Hoằng. Không khí trong tiền thính lúc này nặng đến không còn gì có thể nặng hơn được nữa.
Lương Vân Kha là người mở đầu nói trước: “Bá phụ, bạc đó là của đại ca hắn. . .”
Lời có chưa dứt đã bị Lương Tuấn Hy lạnh lùng cắt ngang: “Nhị đệ.” Đầu hắn khẽ lắc không để Lương Vân Kha nói hết. Hắn không thể nói ra chuyện số bạc kia là hắn vì muốn thú nàng mà để dành được. Nếu nói ra chính là để mọi người khó xử, bởi nàng còn chưa đáp ứng gả cho hắn, chưa kể đến nàng còn đang giận nữa.
“Tuấn Hy, ngươi nói ra cho mọi người nghe đi.” Hoa nhũ nương kéo tay hắn khuyên nhủ.
Phu thê Niên gia đương nhiên tin tưởng Lương Tuấn Hy nhưng ở đây nhiều người như vậy liền phải công khai. Bọn họ không nói mà chỉ ngồi đó chung thủy đợi câu trả lời.
Lý Sử Thành đứng ở bên cạnh vẻ mặt chán ghét thêm miệng vào: “Sư phụ sư mẫu yêu thương ngươi như vậy ngươi cư nhiên làm ra chuyện này?”
“Lý huynh dựa vào đâu cho rằng là ta trộm bạc?” Lương Tuấn Hy đáp phi sở vấn, nhàn nhạt ném ra một câu khiến mọi người im lặng. Chỉ dựa vào chỉ tiết đó liền cho rằng là hắn trộm? Chỉ cần là người có não đều sẽ không tin, trong rương đâu còn bao nhiêu bạc, nếu là đã trộm thì phải trộm hết lý nào sẽ chừa lại nhiêu đó. Hắn nghe được tiếng bạc trong hộp lúc mọi người cầm lên mà phán đoán số lượng cùng kích cỡ hộp.
Hứa Bộ Nam nhìn rương đựng bạc bị vơi hết không ít liền mở miệng: “Hy huynh, số bạc bị mất vừa đúng với bạc ngươi mua lược lưu ly tặng cho sư muội, điểm này ngươi lại giải thích thế nào?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Bá Cao Minh cùng Lương Tuấn Hy đi được cực cận nên hiểu rõ nhân phẩm của hắn, thế nên không có ý kiến. Chỉ là hắn nghĩ mãi vẫn không ra vì sao có người muốn hại Lương Tuấn Hy.
“Mọi người ở trong phủ cũng đã lâu, ta tin tưởng mọi người đều biết Hy huynh là người như thế nào.”
Niên Khánh Tụ vuốt vuốt râu quan sát rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Kỳ thực ta cũng không tin Hy tiểu tử sẽ trộm bạc.” Mắt hắn nhìn ra ngoài lại nói: “Đại ca chi bằng gọi đám đệ tử đêm qua canh gác khố phòng vào đây hỏi cho rõ đi.”
Niên Sở Hoằng gật đầu đáp ứng, đường đường là một tiêu cục, nếu là gia còn quản không xong truyền ra ngoài còn người nào dám tín nhiệm nữa.
Rất nhanh hơn mười người gác khố phòng liền bước vào.
Bọn họ đều là chỉ chứng huynh đệ Lương gia làm, bởi đêm qua khi bọn họ canh gác hít phải một lượng mê dược. Trong lúc còn mơ màng thấy được một thân ảnh y hệt huynh đệ Lương gia lướt qua bọn họ mà trên người còn mang theo dược hương nồng nặc nữa.
Miệng thì nói như vậy nhưng đầu mũi nhọn là chĩa về phía Lương Tuấn Hy. Bởi Lương Vân Kha không có động cơ đi trộm bạc ngược lại Lương Tuấn Hy là có. Thế nên có người hoài nghi cho rằng Lương Vân Kha chỉ là giúp đỡ Lương Tuấn Hy mà thôi.
Lúc này Niên Khai Điềm cũng bước vào tiền thính, chính nghe được những lời kia nàng liền mở miệng thay Lương Tuấn Hy biện giải: “Lúc đó các ngươi thần trí không rõ làm sao có thể xác định? Chỉ là một mùi dược liệu, ta cũng có thể rải dược phấn lên người tạo thành.”
Khóe miệng của Lương Tuấn Hy kéo cao hiện lên nụ cười cao hứng đã mấy ngày chưa từng xuất hiện, quay người về phía phát ra âm thanh nhẹ nói: “Điềm Điềm, nàng đến?” Hắn còn sợ cả đời này nàng cũng sẽ giận hắn chứ, không nghĩ đến một khắc trước nàng còn đuổi hắn, một khắc sau liền đến đây giúp hắn nói chuyện.
Lương Vân Kha nhìn miếng ngọc bội do Hứa Bộ Nam tặng treo lủng lẳng trên thắt lưng của nàng sắc mặt cực kỳ kém. Đại ca hắn vì nàng bị người khác vu cáo lại không chịu khai sự thật để minh oan mà nàng chỉ biết mỗi Hứa Bộ Nam thôi.
Sắc mặt của Hứa Bộ Nam cũng không khá hơn Lương Vân Kha chút nào, nhíu mày không vui nhìn Niên Khai Điềm đang bước vào. Nàng cư nhiên giúp Lương Tuấn Hy nói chuyện? Là đã động tâm đi? Không, hắn tuyệt không để