Tác giả: Luna Huang
Đến tối Niên Khai Điềm vui vẻ cùng Thước nhi trở về Điềm viên, chưa bao giờ nàng cùng Hứa Bộ Nam đi dạo lâu như vậy. Đời trước qua lễ cập kê liền nhận được tin báo rằng phụ thân qua đời. Trong thời gian ba năm thủ tang nào được đi chơi, vừa xong liền thành thân rồi sau đó là rất nhiều chuyện không vui liên tục kéo đến.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy vui vẻ như vậy. Chỉ là khi bước vào phòng liền nhìn thấy lồng thức ăn: “Thước nhi, đây là. . .”
Thước nhi vỗ trán một cái nói: “Đây là chè trôi nước Hy ca xuống trù phòng làm cho tiểu thư, hôm nay nhiều chuyện xảy ra nô tỳ cũng quên mất a.”
Niên Khai Điềm nhìn nhìn rồi lại phất phất tay thờ ơ nói: “Ngươi ăn đi.”
Thước nhi nghe vậy liền mắt sáng rực rỡ, không chút cố kỵ ngồi xuống bàn: “Vậy nô tỳ cung kính không bằng tuân lệnh a.” Nàng đưa tay mở nắp mang cả chung ra. Ngửi một cái, mùi gừng với đường rất thơm lại ngọt, vẫn còn ấm nha, Hy ca quả chu đáo còn lót vải bông cùng đá nóng vào trong lồng thức ăn để giữ ấm nữa.
Niên Khai Điềm bật cười đẩy nhẹ đầu của Thước nhi: “Ngươi nha đầu này, chỉ biết mỗi ăn thôi.”
Thước nhi bĩu môi chống chế: “Nô tỳ thân phận là hạ nhân nên biết mỗi ngày mở được mắt là nhờ ăn a. Đây cũng xem là nhờ hồng phúc của tiểu thư người nô tỳ mới được ăn nhiều như vậy.” Tay cũng bắt đầu múc một chén cho bản thân.
Ăn một thìa, vẻ mặt cực kỳ thưởng thức hô lên: “Ngon quá a.”
Niên Khai Điềm vốn muốn cởi y phục trở về giường ngủ, nghe được vậy nàng liền quay lại. Thấy được vẻ mặt kia thỏa mãn vui vẻ của Thước nhi, nàng có chút ghen tỵ chạy đến ôm lấy cái chung: “Cái này là của ta, ngươi ăn chén đó đủ rồi.”
Thước nhi há hốc mồm nhìn Niên Khai Điềm nửa ngày trời mới nói: “Tiểu. . .tiểu thư, người làm vậy là ăn nói lật lộng nha.”
“Ta mặc kệ.”
Niên Khai Điềm cũng ngồi xuống bàn lấy một chiếc thìa khác ở bên trong lồng thức ăn bắt đầu ăn. Trù nghệ của Lương Tuấn Hy cũng là rất tốt, không nghĩ đến một đại nam nhân cũng có thể làm được như vậy nha.
Đột nhiên mặt nàng đỏ ửng, hắn làm vậy là vì nàng a. Cả hai đời chẳng phải mỗi lần nàng bệnh hắn cũng đích thân đun dược cho nàng sao. Nhớ lại chuyện sáng nay, mặt nàng có chút âm. Đến cùng là người nào muốn hại hắn? Lại có mục đích gì?
Thước nhi nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư biến đổi nhanh chóng nàng liền áp mặt đến gần hỏi: “Tiểu thư, người đang nghĩ gì nha?”
“Chút nữa ta đi gặp hắn, ngươi không cần theo, không được để người biết ta ra ngoài có biết không?” Niên Khai Điềm cẩn thận dặn dò Thước nhi, âm thanh cũng hạ thấp rất nhiều.
“Ân.” Thước nhi cũng không có hỏi quá nhiều. Tiểu thư nhất định cũng sẽ nói cho nàng nghe thôi, thế nên nàng không hiếu kỳ.
Dùng qua chè, Niên Khai Điềm chọn một bộ y phục ám sắc của mình, mặc xong liền lén lút rời đi. Nến trong phòng được thổi tắt để Thước nhi canh ở bên ngoài.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lần đầu tiên nàng làm chuyện mờ ám như vậy, đã vậy còn là ở trong phủ của mình nữa a. Khi vừa bước qua nguyệt môn tiến đến viện của Lương Tuấn Hy, dưới ánh trắng sáng nàng thấy các phòng đều tắt hết đèn, chỉ còn thấy hắn ngồi ở ngoài viện khoác một chiếc áo choàng ngồi ở bàn đá đang nghiên cứu thứ gì đó.
Nghe được tiếng bước chân Lương Tuấn Hy nhíu mày. Cước bộ này của Điềm Điềm nha, cho dù nàng đổi nhẹ lại không ít nhưng hắn vẫn nghe ra được, nàng vì sao giờ này đến a? Tim hắn lại không ngoan mà nhảy theo tốc độ tăng dần đều.
Niên Khai Điềm hạ nhẹ cước bộ muốn dọa Lương Tuấn Hy. Tới gần lưng hắn, nàng đột nhiên nhảy một cái hừ một tiếng, nhẹ giọng tinh nghịch hỏi: “Sợ không?”
Lương Tuấn Hy xác định là nàng liền khẽ cười lắc đầu, nàng sẽ cùng hắn chơi trò này sao? “Sợ, rất sợ a.”
Niên Khai Điềm không vui khi thấy thái độ của hắn, nàng biết hắn phát hiện trước đó rồi. Bĩu môi ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: “Ngươi vì sao không ngủ mà ở đây làm gì a?”
“Câu này phải là ta hỏi nàng mới đúng nha.” Lương Tuấn Hy hướng mặt về phía nàng: “Hôm nay đi xem hí vui không?”
Nhắc đến chuyện này mặt của Niên Khai Điềm lại bạo hồng. Hắn vì nàng bị vu oan, nàng lại quên mất mà đi chơi a. Nàng đương nhiên không trả lời hắn mà phản vấn: “Vì sao không trả lời ta?”
“Ta đang xem địa hình a.” Lương Tuấn