CHƯƠNG 38: KHÔNG TIỆN TỪ CHỐI
Tác giả: Luna Huang
Niên Khai Điềm sinh khí đi một hồi vẫn không thấy Lương Tuấn Hy đuổi theo nàng càng giận hơn nữa. Chính vì là giận nàng cũng quên mất đây là phủ đệ của người khác, Lương Tuấn Hy muốn đuổi theo nàng căn bản không có khả năng.
Hứa Bộ Nam lại nhìn không ra nàng đang tức giận, ở bên cạnh hỏi: “Sao sư muội có thể cùng hắn đi dạo được chứ? Phải biết Thủy gia đang nhắm vào sư muội a!”
“Biết rồi.” Niên Khai Điềm chau mày nói ra hai chữ, tay không ngừng bức lá trên cành cây mình vừa hái được ở ven đường. Lương Tuấn Hy chết tiệt, Lương Tuấn Hy đáng chết, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa, không thôi gặp một lần đánh một lần.
Đi được một lúc Niên Khai Điềm đứng lại bởi nàng cũng không biết bản thân nên đi đâu. Nàng quay đầu nhìn Hứa Bộ Nam, đáng lý nàng ở bên cạnh hắn nên vui vẻ mới đúng, lý nào chỉ nghĩ đến tên đáng ghét Lương Tuấn Hy kia.
“Đại sư huynh!”
“Ân?” Hứa Bộ Nam nhìn nàng, gương mặt đầy ôn nhu cười.
“Vẫn là đại sư huynh tốt nhất.” Niên Khai Điềm nghiên đầu nhoẻn miệng cười. Trong lòng nàng không ai có thể thay thế được vị trí của Hứa Bộ Nam.
Hứa Bộ Nam ngửa đầu bật cười to: “Sư muội chỉ toàn khoa môi múa mép.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong lúc hai người cười nói thì Lương Tuấn Hy cũng đuổi đến, hắn nghe được âm thanh của nàng liền gọi: “Điềm Điềm!” Hắn cũng chẳng biết nơi này là nơi nào, thật rất muốn mau chóng rời khỏi đây hồi Niên phủ a.
Niên Khai Điềm vừa nghe giọng hắn lập tức nhăn mặt lại phất mạnh tay bỏ đi. Kỳ thực trong lòng nàng không hiểu sao lại có chút ngọt, tức giận từ hôm qua dường như biến mất vậy. Đây đến cùng là vì sao a?
Nghe được tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Lương Tuấn Hy càng như kiến bò trên chảo nóng vậy, chân cũng không ngừng gia tăng tốc độ. “Điềm Điềm, đợi ta!”
“Hy huynh, ta khuyên ngươi không nên tiếp tục đuổi theo a, kết quả không phải ngươi có thể thụ đâu.” Hứa Bộ Nam bày ra bộ dáng như rất tốt bụng mà nhắc nhở. Lúc này đây, nhìn Lương Tuấn Hy chất vật hắn lại hả dạ vô cùng.
Lương Vân Kha ở một bên nhắc nhở: “Đại ca, bước chậm thôi.” Nữ nhân đáng chết để đại ca vất vả như vậy. Đổi lại là hắn, hắn nhất định mặc kệ nàng.
Niên Khai Điềm hít một hơi đột nhiên dừng cước bộ. Ngay lúc nàng xoay lại muốn mắng người đã thấy Lương Tuấn Hy đến rất gần mình rồi, khiến nàng muốn tránh cũng tránh không kịp nữa. Cả người nàng mất thăng bằng ngã ngược về phía sau.
Cũng bởi vì nàng đột nhiên dừng bước mà Lương Tuấn hy lại không thấy đường, Lương Vân Kha càng không kịp phát ra âm thanh nhắc nhở, tất cả những sự cố đột cộng lại khiến cho Lương Tuấn Hy nhào đến ôm lấy Niên Khai Điềm. Ngay thời điểm ngã xuống, hắn ôm chặt nàng trong lòng, nhanh chóng xoay, lấy mình làm đệm thịt đỡ lấy nàng.
Mọi chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt, lúc Niên Khai Điềm tỉnh hồn là lúc bản thân nằm trên người Lương Tuấn Hy rồi. Mắt nàng mở to nhìn trời cao trong xanh trước mắt chớp chớp mấy cái như vẫn chưa tỉnh mộng, rất nhanh có thêm ba cái đầu chụm lại, ba gương mặt phóng đại trước mặt nàng.
“Nàng không sao chứ?” Lương Tuấn Hy là người đầu tiên mở miệng phá tan bầu không khó đông cứng lúc này. Tay hắn cũng lập tức thả lỏng mặc cho có bao nhiêu không cam lòng đi nữa cũng không thể tiếp tục chạm vào nàng như vậy.
Niên Khai Điềm nhớ ra được tình trạng hiện tại của mình lập tức thở phì phò đưa tay cho Thước nhi kéo mình lên. Tim vẫn còn đập rất nhanh rất mạnh không thể thanh tỉnh được. Đứng thẳng người, nàng nắm chặt tay thành quyền trừng mắt Lương Tuấn Hy vẫn còn nằm trên đất.
Hắn còn dám mở miệng hỏi nàng câu đó? Cư nhiên dám nhào vào người nàng, còn là trước mặt đại sư huynh? Quả nhiên là đáng chết, không thể tha được. Phất mạnh tay nàng rời khỏi nơi này, nếu còn ở đây nữa nàng nhất định tức đến thổ huyết hôn mê mất.
Lương Vân Kha vội vã đỡ Lương Tuấn Hy lên: “Đại ca, đừng đuổi nữa,” nàng không đáng đâu. Câu sau hắn nhìn vẻ mặt của đại ca hắn thực sự nói không ra miệng. Hắn biết đại ca quan tâm nàng, biết đại ca nhìn không thấy nên mới gấp gáp như vậy.
“Ta không phải cố ý, Điềm Điềm nàng nghe ta nói.” Lương Tuấn Hy vừa đứng lên vừa gấp gáp nói, do lo lắng nên âm thanh nâng có chút cao. Vừa đứng lên hắn lại tiếp tục đuổi theo bước chân của nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này ở một khúc quanh của hoa viên, đám trưởng bối bước đến khiến Niên Khai Điềm phải một lần nữa dừng bước. Nàng nén giận xuống, ôm quyền chào hỏi. Mai là sinh thần của Thủy Ảnh Tư rồi, sắp được rồi đi rồi.
“Điềm Điềm ở đây a?” Niên Sở Hoằng đưa tay đến kéo ái nữ sang bên cạnh mình rất sợ bị đám người Thủy gia giữ lại. Này giờ bọn họ chính là nói về