CHƯƠNG 39: NỮ NHI LÀ KHÓ HIỂU NHẤT
Tác giả: Luna Huang
Về đến Lan Châu cũng là lúc tuyết rơi, Khúc thị vừa nghe tin hạ nhân báo lập tức khoác áo chạy ra đại môn. Trên mặt mang đầy nước mắt đến trang dung dày kia cũng che giấu không được vui vẻ trên mặt nàng.
Niên Sở Hoằng vừa bước xuống ngựa đã chạy đến chỗ thê tử, ý định thay nàng lau nước mắt. Nếu là bình thường Khúc thị sẽ ôm lấy hắn nhưng hôm nay khác xưa, nàng đưa tay không chút do dự gạc hắn sang một bên, bước đến chỗ nữ nhi.
Vừa trùng hợp Niên Khai Điềm cũng xuống ngựa chạy đến chỗ Khúc thị, nàng cũng đưa tay gạc phụ thân sang một bên, giữ một khoảng cách chòm người ôm mẫu thân. Nàng là sợ phụ thân không biết chuyện làm tổn thương tiểu đệ đệ trong bụng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Niên Sở Hoằng bị hai nữ nhân mình yêu thương gạc sang một bên, vẻ mặt đông cứng lại. Mọi người trong tiêu cục thấy được đều cười rộ lên. Áp tiêu bao lầu lần đầu thấy tổng tiêu đầu bị vắng vẻ như vậy.
Niên Khánh Tụ lắc đầu mang theo tiếng cười là người đầu tiên vào phủ. Những người khác lần lượt bước theo sau.
Niên Khai Điềm rời khỏi người Khúc thị, cũng đỡ nàng bước vào trong: “Khoảng thời gian này mẫu thân có khỏe không? Có chỗ nào khó chịu không?” Đời trước, nàng nhớ mẫu thân thường hay nôn, lúc đó nàng cũng không có lưu ý gì nhiều. Nghĩ lại cảm thấy bản thân rất bất hiếu, chỉ có hai đường tỷ muội cùng Lương Tuấn Hy lo lắng mà thôi.
“Mẫu thân rất khỏe a.” Khúc thị đưa tay lau nước mắt, lại mỉm cười nói: “Lúc chuyến tiêu này áp thành công, rất nhiều người đến đặt hàng, mẫu thân cùng Nhạn nhi tiếp khách đến hoa mắt a!”
Niên Sở Hoằng nghe vậy cũng bật cười: “Haha, vậy là quá tốt rồi, tiêu cục rốt cuộc cũng trở lại bình thường rồi.”
Chỉ là hắn còn chưa tận hứng đã nghe Niên Khai Điềm hốt hoảng nói: “Mẫu thân, người vất vả như vậy a? Để nữ nhi xem nào, có ốm đi không?” Nàng lui ra xa hai bước quan sát toàn người Khúc thị, mắt lại không tự chủ đổ lên bụng của nàng ta. Nếu vậy đệ đệ của nàng phải tính thế nào a!
“Mẫu thân nào có gì!” Khúc thị bật cười, vươn tay kéo Niên Khai Điềm đến gần mình: “Ngươi xem ngươi kích động như vậy làm gì a?”
“Không có gì?” Thật sự không có gì???Niên Khai Điềm có chút không hiểu đan xen với hốt hoảng hỏi.
Gật đầu.
“Thật sự?”
Lại gật đầu.
Đầu óc của Niên Khai Điềm trống rỗng: “Không có buồn nôn?”
“Tự nhiên làm sao lại buồn nôn?” Khúc thị đưa tay gõ vào đầu nữ nhi một cái. “Ngươi đến cùng làm sao a? Sao vừa trở về lại lạ như vậy?”
“Không, không có gì!” Niên Khai Điềm xua xua tay: “Nữ nhi trước trở về viện nghỉ ngơi, mẫu thân từ từ tiến thất đi.” Nói xong nàng lập tức trở về Điềm viên. Không lý nào cái gì cũng không có được, vậy tiểu đệ đệ của nàng đi đâu mất rồi?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trở về Niên gia, Lương Tuấn Hy lại có thể tự do đi lại như người bình thường rồi. Hắn đuổi theo Niên Khai Điềm trở về Điềm viên: “Điềm Điềm, làm sao nàng giận ta, nói ta biết có được không?” Suốt chặn đường nàng luôn xem như không thấy hắn, cũng không cho hắn cơ hội giải thích nữa, đến cùng là vì sao?
“Không được theo ta.” Giờ nàng đang bận nghĩ đến Niên Tiêu Kiên không rảnh rỗi nói chuyện cùng hắn. Thấy hắn vẫn ở bên lải nhải nàng hét to: “Ngươi còn theo ta lập tức đánh ngươi.”
“Vậy nàng đánh đi.” Cũng đâu phải nàng chưa từng đánh hắn. Hắn đứng lại bày bộ dáng ‘cam tâm tình nguyện’, nếu đánh xong nàng không giận nữa thì nàng cứ đánh đi.
Đột nhiên cảm giác chột dạ của Niên Khai Điềm tăng lên rất cao, không thể đè nén xuống được. Nàng quay người lại nhìn hắn, môi mím chặt thốt không được từ nào. Nàng cũng không nhớ từ lúc nào mình trở nên hung hãn với hắn như vậy nữa.
Lần gần đây nhất là mùa đông năm ngoái, tuyết rơi nặng hạt mọi người không làm gì, hắn rảnh rỗi chạy đến tìm nàng. Lúc đó nàng lại vội tìm Hứa Bộ Nam, bị hắn cản trở rất bực bội đã ra tay tát hắn một cái. Sau đó lúc đi tìm Hứa Bộ Nam, hắn(HBN) lại vừa ra ngoài, thế là tất cả nộ khí nàng trút hết lên người hắn.
Những vẫn còn mẫu thân phụ thân ở nàng cũng không thể đánh hắn công khai như vậy được, vì thế nàng gạt hắn đứng đợi nàng ở hoa viên, dùng nước lạnh cứ thế mà tát. Trời lãnh hàn, lại đang tuyết rơi, thế là hắn suýt chút nữa nhiễm phong hàn rồi.
Nhớ lại thời khắc đó đột nhiên cả người nàng run lên, hai tay đưa lên miệng, mắt cũng ngấn lệ. Đã hai đời đều là như vậy, vì sao hắn vẫn khăng khăng một lòng với nàng? Đáng lẽ hắn nên sớm cách nàng xa xa, nên hận nàng mới đúng, vì sao hắn là không làm như vậy? Lại còn lúc nào cũng bám lấy nàng để chịu tội như vậy?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thước nhi ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy Niên Khai Điềm,khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Thấy chỗ nào không khỏe sao?”
Lương Tuấn Hy cũng bước đến gần chỗ nàng: “Mau đỡ nàng trở về, để ta thay nàng bắt mạch.” Hiện dược sương không ở hắn lại phải trở về lấy, thật phiền phức.
“Không, không cần.” Niên Khai Điềm hít một hơi thật sâu đẩy Thước nhi ra nói: “Ta trở về nghỉ ngơi là được, ngươi đừng theo tới.” Dứt lời nàng lập tức như có ác thú đuổi phía sau vậy chạy thật nhanh vào viện.
“Hy ca đừng lo lắng, có gì chút nữa ta báo lại tình trạng của tiểu thư cho ngươi.” Nói xong Thước nhi cũng chạy theo vào viện.
Lương Tuấn Hy nghe vậy cũng không có lưu lại nữa. Có gì tối hắn lại đến thăm nàng vẫn không muộn. Hy vọng đến lúc đó nàng vẫn chịu để hắn tiến ngọa thất gặp nàng.
Niên Khai Điềm trở về phòng, nằm lên giường cầm lấy lược lưu ly lên nhìn rất lâu. Những chuyện nàng làm với hắn chạy dọc trong đầu như một cái đèn kéo quân vậy. Hóa ra nàng quá đáng như vậy, trách không được đời trước