Tiêu Dạ Nguyệt lại bị đánh thức lần hai, mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không có tức giận, cho dù không hiểu gì nhưng vẫn nhắm mắt ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, đợi đến khi hắn ôm đủ buông cậu ra, cậu mới lại mở mắt.
Tống Cảnh Nghi không nói gì kéo người lại gần một lần nữa, nhắm đúng đôi môi đang mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh gì mà hôn xuống.
Đến khi người trong lòng vì khó thở mà cố đẩy hắn ra, hắn mới dừng nụ hôn này lại.
Nhìn đôi môi Tiêu Dạ Nguyệt bị hắn hôn mà sưng đỏ, trong lòng hắn bất giác có cảm giác khó mà diễn tả thành lời.
Nhìn được câu hỏi trong đôi mắt nhập nhèm của cậu, hắn lúc này mới cất tiếng.
"Không có gặp ác mộng."
Hắn nhìn thấy, lần này hắn đã để ý, trong đôi mắt cậu ánh lên sự kinh ngạc.
Kinh ngạc cũng dễ hiểu, bởi lẽ từ lúc hắn gặp cậu đến nay, hắn chưa từng một lần đối mặt với cậu như này mà giao tiếp nói chuyện.
Hắn điều tra, thấy nói cậu bị câm điếc nên cố tình đi học cách giao tiếp bằng tay, rồi gặp cậu liền thể hiện những gì mình học được ra, cố ý lấy lòng cậu ở điểm này.
Đưa tay lên vuốt nhẹ chỏm tóc vểnh lên trên đầu cậu xuống, hắn nhớ lại lý do cậu ở đây ngày hôm nay.
Hôm nay công ty hắn có tổ chức một buổi tiệc, trong đó có mời Tiêu gia.
Cha cậu đã đưa cậu đi cùng vì là tiệc của hắn, nhân cơ hội này hắn cũng mới lừa được cậu về nhà ngủ, hôm nay là buổi tối đầu tiên hai người ngủ chung với nhau.
A, đương nhiên là ngủ theo nghĩa trên mặt chữ.
Còn có, Tiêu Dạ Nguyệt thời điểm này chưa mươi tám tuổi, mà chỉ vừa qua sinh nhật mười bảy bốn tháng.
Tuy ngoài mặt hắn đã bình tĩnh nhưng xác thực trong lòng vẫn có chút mơ mơ hồ hồ, vì vậy hắn quyết định dỗ Tiêu Dạ Nguyệt ngủ, còn mình thì đi đến ban công lấy một điếu thuốc ra hút, hồi tưởng lại một chút những sự việc xảy ra ở thời điểm này.
Hai tháng trước, Tiêu Dạ Nguyệt gặp tai nạn nhưng không có vấn đề gì nặng, chỉ là xây xát.
Hắn biết người gây ra tai nạn này ai, ông ta là một đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của ba cậu trong các phi vụ làm ăn.
Hắn biết nhưng đã không nói, ngược lại vì lợi dụng điểm này mà "chân đạp hai thuyền", một bên vẫn như cũ ở cạnh Tiêu Dạ Nguyệt để lấy lòng tin của ba cậu, bên khác thì liên hệ với đối thủ cạnh tranh của ba cậu.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, tiếp cận Tiêu Dạ Nguyệt, khiến Tiêu Dạ Nguyệt một lòng một dạ yêu hắn, sau đó lợi dụng điểm đó lấy lòng tin của ba cậu củng cố địa vị và quyền lực của mình trong giới kinh doanh, cũng như công việc làm ăn tối nghĩa của hắn.
Hắn biết, cậu là bảo bối trong nhà, chính là viên ngọc quý trong tay Tiêu Bằng.
Tiêu gia thế lực cả bạch đạo lẫn hắc đạo đều không nhỏ, hắn chỉ cần bám vào liền có thể ăn được trái ngọt như ý muốn.
Nhưng hắn tham lam ích kỷ, hắn muốn trái ngọt là của một mình hắn, giống như một nước không thể có hai vua.
Vì vậy hắn ngấm ngầm lợi dụng việc đối thủ cạnh tranh của Tiêu Bằng hãm hại Tiêu Dạ Nguyệt mà kết thân.
Cuối cùng là chỉ việc đứng bên ngoài tạo ra sóng gió, chỉ cần một trong hai bị đạp đổ, chính là cơ hội để hắn trở mình.
Ở kiếp trước, Tiêu gia không phải do hắn diệt, nhưng sự sụp đổ của Tiêu gia không thiếu phần của hắn.
Mà điều này, Tiêu Dạ Nguyệt cũng biết, nhưng đến tận khi cậu chết hắn mới biết, là cậu nói cho hắn biết.
Tiêu Dạ Nguyệt, cậu rất thông minh, rõ ràng biết hết tất cả nhưng ngày ngày đều ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, nghe lời hắn.
Để đến cuối cùng lại trả thù hắn một cách tàn nhẫn như vậy.
Chết thay hắn, để hắn yêu mà không thể gặp, nhớ không thể ôm, những ngày còn lại sống trong đau khổ và day dứt.
So với những gì hắn nói, hắn làm, cậu còn tàn nhẫn hơn rất nhiều lần.
Nhưng ông trời cho hắn sống lại, còn cho hắn sống lại ở thời điểm hắn chưa lún sâu vào vũng bùn này, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không đi lại con đường cũ.
Một đời này hắn sẽ sống cho thật tốt, quyền lợi địa vị kia hắn đều không cần, hắn...chỉ cần Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt hai mắt đờ đẫn nhìn bàn ăn trước mặt, lại ngước mắt lên nhìn người đàn ông mặc tạp dề màu hồng có hình mèo Hello Kitty, tay đưa ra làm ký hiệu mấy lần, nhưng đều là những ký hiệu loạn cào cào.
Tống Cảnh Nghi ngược lại rất hào hứng, lấy đũa đã được rửa sạch để vào tay Tiêu Dạ Nguyệt, "Dạ Dạ, nếm thử xem."
Tiêu Dạ Nguyệt hơi cử động đũa chỉ vào những món ăn hơi "đẹp mắt" trước mặt, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn như muốn hỏi, "Những món này là tiên sinh làm?"
Tuy trang trí nhìn không được đẹp, nhưng mùi hương tỏa ra không tệ.
Đôi mắt hoa đào của Tiêu Dạ Nguyệt có phần kích động nhìn Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi tay xoa xoa cằm.
"Đều là anh làm.
Em nếm thử xem."
Trong ký ức của Tiêu Dạ Nguyệt, Tống Cảnh Nghi vẫn luôn đối xử tối với cậu như vậy, yêu chiều cậu, nhưng xuống cả phòng bếp nấu ăn cho cậu để cả thân bám mùi, cậu vẫn